Trương Tiểu Sơn lại lấy rượu rót cho Chiến Bắc Hành.
“Anh ấy không thể uống rượu. Vẫn còn đang dưỡng bệnh.” Tô Tiểu Thất vội cầm ly rượu của Chiến Bắc Hành lên.
Trương Tiểu Sơn lấy lại tinh thần.
“Vậy em cũng không uống rượu.”
Cậu ta cất ly rượu, mới trả lời Trương Duyệt. “Hôm nay chúng tôi mới gặp mặt. Tới cùng chị dâu tôi, ngày mốt đưa cô ấy về ăn tết.”
Bữa cơm này, rất lặng yên.
Tống Ngọc không biết người nhà bà đồng Tô, cùng tới đây chỉ muốn nhìn xem có thể lừa tiền Trương Tiểu Sơn không.
Chỉ biết là Trương Tiểu Sơn biết kiếm tiền, đầu óc linh hoạt.
Tuổi cô ta cũng lớn, cũng 22 rồi.
Đã là gái lỡ thời.
Ăn cơm xong.
Trương Tiểu Sơn đưa Tống Ngọc trở về trước.
Trương Duyệt ngồi trong nhà chính ngẩn ra, hôm nay cũng cô ấy cũng ở nhà bà đồng Tô.
“Tống Ngọc trông đẹp ghê.”
Bà Tô nhìn Trương Duyệt, bóc một viên kẹo sữa bỏ vào miệng.”Không đẹp bằng cháu.”
Tô Tiểu Thất phụ họa: “Tống Ngọc không phải lương duyên của Trương Tiểu Sơn.”
Trong lòng Trương Duyệt vô hình thấy thoải mái, vội hỏi: “Là thế nào vậy?”
Nhận ra được thái độ của mình ít nhiều có chút vui vẻ, vội ngượng ngùng giải thích:
“Tôi chỉ tò mò.”
Ánh mắt cơ trí của bà đồng Tô thoáng ý cười: “Bà cũng thích ăn dưa, hóng chuyện.”
Tô Tiểu Thất nghĩ tới gương mặt của Tống Ngọc vừa rồi, mịt mờ nói: “Sao Hồng Loan của cô ta đã sớm đánh nhau.”
Trương Duyệt trợn tròn đôi mắt: “Là sao ạ?”
Tô Tiểu Thất nhìn ra Trương Duyệt thích Trương Tiểu Sơn, chẳng qua là Trương Tiểu Sơn trì độn trong chuyện tình cảm, căn bản không biết thích là cảm giác gì.
Vì không để cho sau này Trương Tiểu Sơn rơi vào scandal hoa đào nát.
Cô không thể làm gì khác hơn là giải thích: “Đường nhân duyên của cô ta đã sớm động, dây dưa với đối phương tầm năm sáu năm rồi.”
Trương Duyệt bẻ đầu ngón tay như tính toán.
Tống Ngọc và Trương Tiểu Sơn cùng tuổi.
Năm sáu năm, cũng chính là mười sáu mười bảy tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-490.html.]
“Ối trời đất ơi. Vậy thì mười sáu tuổi thích đối phương, sao không kết hôn chứ?”
Hô hấp Trương Duyệt căng thẳng.
“Gặp đối tượng không nên duyên rất bình thường mà?”
“Ấn đường của cô ta hiện lên màu hồng, hai mắt ngậm nước. Tướng đào hoa điển hình.”
Bà Tô gật đầu.
“Tiểu Thất nói rất đúng.”
Chiến Bắc Hành nghe đến đây, trở về phòng. Anh không thích nghe chuyện về tình cảm trai gái cho lắm.
Trương Duyệt mơ hồ: “Nghe không hiểu cụ thể là sao?”
Tô Tiểu Thất cong khóe môi, Tống Ngọc hiển nhiên là tới hỏi dò nhà họ Tô.
Sợ Trương Tiểu Sơn thua thiệt.
Cô nhàn nhạt giải thích:
“Cô ta dây dưa với đối phương năm sáu năm, cũng chưa đứt đoạn.”
Trương Duyệt trợn to hai mắt, tam quan của cô ấy không cho phép cô ấy suy tư.
“Còn, còn... còn tới coi mắt?”
Tô Tiểu Thất gật đầu.
“Có điều, tôi nhìn gương mặt cô ta. Chắc cô ta mang thai rồi.”
Trương Duyệt lập tức đứng lên.
“Mang thai rồi, còn tới coi mắt?”
Trương Tiểu Sơn đáng thương, đây là sắp làm ba nha.
Làm hại cô ấy còn cảm thấy Tống Ngọc đẹp, Trương Tiểu Sơn tìm cô vợ như vậy cũng gọi là trèo cao rồi đó.
Nghĩ đến là người phụ nữ như vậy.
Cô ấy cảm thấy buồn nôn không chịu được.
Bà đồng Tô trầm tư một chút: “Ở quê chúng ta sau khi xem mặt rồi, cùng lắm là vài tháng sau là kết hôn rồi. Đến lúc đó, cứ nói là tân hôn mang thai cũng rất bình thường.”
Trương Duyệt nhỏ giọng ngập ngừng: “Trương Tiểu Sơn mới vừa ý thì mùng tám tháng giêng đã có thể kết hôn rồi.”
“Cậu ấy sẽ không biết mình sắp là ba?”
“Nói không chừng cậu ấy thích Tống Ngọc, chấp nhận làm ba của con cô ta?”
Cửa phòng bị đẩy ra.
Trương Tiểu Sơn mặt đầy sương lạnh đứng bên ngoài.
“Tô Tiểu Thất, chị nói sự thật?”