Đôi mắt hồ ly của Tô Đại Hoa tràn ngập sự đố kỵ, thì ra đồ xấu xí trong miệng Tô Mai lại xinh đẹp như vậy.
Còn đẹp hơn Tô Mai nhiều lần.
Cái tên Triệu Viễn không có mắt kia, hai mắt bị phân che rồi sao?
Ánh mắt cô ta lại liếc sang Tô Tiêu Thất.
Nơi thoải mái mà Tô Tiêu Thất tìm chính là quét hết tất cả đồ trên bàn trà xuống, cô ngồi thiền trên đó…
Tô Kiến Minh cũng rất bực bội, người khác vĩnh viễn không theo kịp phản ứng của đứa nhỏ lỗ mãng này.
“Tô Tiêu Thất.”
“Câm miệng. Không thấy tôi đang ngồi thiền sao?” Tô Tiêu Thất không kiên nhẫn đáp.
Tô Đại Hoa: “…”
Tô Nhị Hoa: “…”
Tô Tam Hoa: “…”
Họ không dám nói chuyện như vậy với Tô Kiến Minh, Tô Tiêu Thất gả cho sĩ quan xong liền trâu bò như vậy?
Tô Đại Hoa động lòng.
Nếu cô ta cũng gả cho sĩ quan, những cái khác không nói, chỉ cần cấp bậc cao hơn người đàn ông của Tô Tiêu Thất một chút là được.
Đi đường cũng lục thân bất nhận (*).
(*) Lục thân bất nhận: chỉ sự vô tình, bất nghĩa, mất hết tính người.
Tô Kiến Minh không dám lên tiếng.
Chỉ có thể gọi mọi người ăn cơm.
Ông ta đột nhiên phát hiện mình có hơi sợ đứa con gái lớn này.
Quan trọng cô là họa trong họa…
Hại nhà Triệu Viễn.
Hại Từ Hồng Hà.
Hại người trong thôn…
Nếu không phải Tô Tiêu Thất giở trò thì cũng không xảy ra chuyện.
Tô Kiến Minh đúng là hận Từ Hồng Hà đã cắm sừng ông ta, nhưng trưởng phòng bảo vệ trước kia uy phong biết bao.
Bây giờ…
Nói nhiều cũng toàn nước mắt.
Chỉ trách tai họa này, nhấc nắp nồi lên lộ ra toàn phân.
Nghĩ đến đây, ánh mắt lạnh lùng.
“Tô Tiêu Thất, tao nói mày biết, tao là ba mày.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-483.html.]
Tô Tiêu Thất mở mắt, chỉ vào con ch.ó đốm trong nhà. “Tuy ông làm toàn những chuyện xấu xa, nhưng tôi cũng không nói ông không phải ba tôi.”
“Ông là ba tôi thì có ích gì?”
Tô Kiến Minh: “…”
Kiếp này chưa từng bị ghét bỏ…
Ông ta cảm thấy não mình bị sung huyết.
Đi đến muốn đánh Tô Tiêu Thất.
Tô Tiêu Thất nghiêng người tránh đi cái tát của ông ta.
“Tô Kiến Minh. Lần trước tôi đã nói với ông, đừng chọc tôi. Ông chọc không nổi, hậu quả rất nghiêm trọng.”
Lần trước cô đã nói những lời cay nghiệt.
Nếu lần này không phá đám Tô Kiến Minh.
Vở kịch này làm sao tiếp tục?
“Tao là ba mày.” Tô Kiến Minh lại giơ tay lên: “Tao đánh c.h.ế.t mày cũng không có sai.”
“Chỉ dựa vào kẻ hèn bị cắm sừng như ông.”
Tô Tiêu Thất cũng không để lại mặt mũi: “Nếu ông vẫn còn muốn tính kế bà nội tôi. Ông không đánh c.h.ế.t tôi, thì ông chính là kẻ hèn bị cắm sừng.”
Vợ Tô Kiến Minh vội đến giải thích:
“Tiêu Thất, cái này sao là tính kế chứ? Chúng tôi cũng muốn hiếu kính người già thôi mà.”
Bà ta nhìn sang Tô Đại Hoa.
Đứa con gái lớn này của bà ta biết ăn nói nhất, không sợ không nắm thóp được Tô Tiêu Thất.
Tô Đại Hoa tiến lên muốn ôm Tô Tiêu Thất.
“Chị cả. Chúng ta là người một nhà đừng nói lời khách sáo như vậy, một mình bà nội ở đó cô đơn lắm. Cũng không được để người ngoài tính kế chứ.”
Tô Tiêu Thất đẩy cô ta ra.
“Cô là ai?”
“Em là em gái lớn của chị, Tô Đại Hoa.” Tô Đại Hoa giấu đi sự không vui trong mắt.
“Em gái? Mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi, tôi không nhận con rơi con rớt bên ngoài của người ba bị cắm sừng.”
Tô Đại Hoa: “…”
Không thể nào nói tiếp.
Cô ta không tin Tô Tiêu Thất không quen biết mình.
Suy cho cùng vẫn còn trẻ, bị Tô Tiêu Thất nói mấy câu liền biến sắc.
“Ba. Chị cả không nhận tụi con.”
Tô Đại Hoa uất ức lau nước mắt.
Tô Kiến Minh thấy dáng vẻ uất ức của mấy đứa con gái, lại nhìn gương mặt hống hách còn đang cười cợt của Tô Tiêu Thất.