Chỉ là quân nhân có đôi khi rất cố chấp.
Trong mắt Tô Tiêu Thất tràn ngập sự tàn ác.
“Tô Kiến Minh.”
Cô nhẹ nhàng nói ra cái tên vừa quen vừa lạ này, tối qua Trương Duyệt đã kể lại chi tiết những chuyện đã xảy ra trong thời gian này.
Vẻ mặt lạnh lùng của cô còn mang theo bảy phần sát khí.
Tìm cái chết?
Vậy cô liền tiễn ông ta đến quỷ môn quan trải nghiệm một chút cảm giác bị người khác bóp cổ.
Bà đồng Tô ngây ra.
Bà ấy không lo cho Tô Kiến Minh, dù sao đó cũng chỉ là người ngoài. Ít nhất trong lòng bà ấy chính là người ngoài.
Bà ấy lo lắng cho Tô Tiêu Thất.
“Tiêu Thất.”
Tô Tiêu Thất không nghe tiếp nữa, vẫy vẫy tay rồi đi ra ngoài.
Bà đồng Tô ngẩn ra trong chốc lát: “Bắc Hành, cháu nói xem Tiêu Thất có bị chịu thiệt không? Nếu không, cháu qua đó xem.”
Chiến Bắc Hành quan tâm rót một cốc nước pha từ bột cam.
“Bà nội, đừng chỉ lo ăn nữa. Uống chút nước ngọt đi.”
Anh ngồi bên cạnh bà đồng Tô.
“Đừng lo cho Tiêu Thất. Cháu gái này của bà có bản lĩnh lớn lắm.”
Bên kia.
Tô Tiêu Thất đến thẳng khu tập thể của xưởng sắt thép.
Mấy tháng không trở về rồi.
Ở đây cũng không thay đổi gì.
Lúc đến.
Vừa hay là buổi trưa.
Cũng không gõ cửa, chỉ nghe thấy giọng nói vui vẻ của Tô Kiến Minh.
“Năm nay xưởng có doanh thu tốt, phát thêm mười cân gạo.”
“Ba, lúc tết chúng ta qua ở với bà nội đi, con nghe nói ả tiện nhân Trương Duyệt đó tặng thịt và kẹo cho bà nội.”
“Tô Tiêu Thất chắc sẽ gửi đồ về cho bà nội.”
“Ba. Bọn con là cháu gái của bà nội, tết về ở cùng với bà nội đi.”
Có giọng nói của phụ nữ vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-482.html.]
“Kiến Minh. Ba chị em Đại Hoa từ nhỏ đã không có bà nội, trong lòng chắc muốn tình yêu thương của bà nội. Nếu anh cảm thấy khó khăn quá thì bọn em không qua đó.”
“Anh đối xử tốt với mấy mẹ con em, bọn em đều nhớ hết. Không thể làm khó anh, họ cũng chỉ muốn tận hiếu giùm anh.”
“Ba, con đ.ấ.m lưng cho bà nội.”
“Ba, sân nhà của bà nội rất lớn. Dựa vào đâu cho Trương Duyệt ở đó.”
Trong lòng Tô Đại Hoa không phục, nghe nói Trương Duyệt thay thế công việc của Tô Tiêu Thất.
Cô ta cũng xem như là em gái Tô Tiêu Thất mà.
Tại sao công việc của chị gái không cho em gái mà lại cho người ngoài?
Tô Tiêu Thất cũng không phải thứ tốt đẹp gì.
Những lời này, Tô Đại Hoa chỉ dám nói trong lòng.
Tô Kiến Minh nghe mấy phụ nữ trong nhà mỗi người một câu, lập tức lộ ra vẻ mặt không biết xấu hổ.
“Đây có là gì. Ba mươi tết qua đó.”
“Anh là con trai ruột của mẹ, bà ấy có gì tốt cũng phải cho anh.”
Vấn đề này thì Tô Kiến Minh không sợ.
Bà đồng Tô c.h.ế.t rồi cũng cần có người suất bồn (*), không dám quá đáng.
(*) Suất bồn: một phong tục quan trọng trong văn hóa tang lễ dân gian Trung Quốc.
Tô Tiêu Thất híp mắt, quả nhiên gậy chọc phân chỉ dùng để chọc phân, không làm được việc khác.
Cô gõ cửa.
Một cô bé bảy tám tuổi ra mở cửa.
“Chị là ai?”
Tô Tiêu Thất không quan tâm đến sự lo lắng của Tô Kiến Minh trong nhà.
Bước vào, bình tĩnh dạo một vòng trong nhà.
“Mọi người cứ ăn cơm, đừng để ý tôi.”
Tô Tiêu Thất tìm một nơi thoải mái, ngồi xếp bằng xuống. Chậm rãi nhắm mắt lại, chắp tay lại bắt đầu ngồi thiền.
Tô Kiến Minh cạn ngôn.
Bốn người còn lại đều nhìn sang Tô Kiến Minh.
Chỉ thấy sắc mặt Tô Kiến Minh tái xanh, vợ Tô Kiến Minh vội hỏi nhỏ:
“Đây là ai vậy?”
Cũng không phải con gái của Từ Hồng Hà.
“Tô Tiêu Thất.” Tô Tiêu Thất chậm rãi nói: “Mọi người cứ ăn cơm, đừng quan tâm đến tôi.”