Trương Nguyệt lui về phía sau một bước.
“Cô biết tôi à?”
Tô Tiêu Thất dùng chân trực tiếp đá cô ta một cái: “Lùi vào một chút.”
Trương Nguyệt: “...”
“Cô tới đây làm gì?”
Tô Tiêu Thất dạo quanh một vòng, lộ ra một nụ cười hồn nhiên.
“Tôi tới đây là muốn nhìn xem cô gái đang yêu đương với Nam Thiên rốt cuộc trông như thế nào? Cô gái trong ảnh chụp quá đẹp.”
Tô Tiêu Thất chỉ chỉ Trương Nguyệt.
“Cô, thì cực kỳ xấu. Vốn dĩ, cô là nạn nhân của bạo lực gia đình. Cho dù có g.i.ế.c đã bạo hành cô, cũng là có lý do. Khi vào địa phủ, tất cả đều có phán quan định đoạt.”
Tô Tiêu Thất tiếc nuối lắc đầu.
“Một bước sai, từng bước nối tiếp sai.”
Mặt của Trương Nguyệt âm u đáng sợ, làn da trắng bệch càng trở nên tái nhợt.
Trên môi có vết m.á.u màu đỏ rực, toả ra mùi tanh hôi nồng nặc.
“Cô là cái gì mà tới đây dạy đời tôi? Chỉ cần qua hai tháng nữa, tôi sẽ biến thành diện mạo như cô gái trên ảnh chụp. Tôi sẽ gả cho Nam Thiên, sống một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.”
Trương Nguyệt cuồng loạn.
Luôn có những kẻ vô lương tâm muốn hại cô ta.
Trong một tháng này đã có ba người thuật sĩ, tất cả đều bị tà thần thu thập.
Tô Tiêu Thất nhàn nhạt thở dài:
“Nam Thiên là bác sĩ của cô, cũng là người đã cổ vũ cô, an ủi cô. Cô lại lấy oán trả ơn.”
“Tôi đang là lấy thân báo đáp.”
Vẻ mặt Tô Tiêu Thất thờ ơ: “Thế tại sao cô không dùng diện mạo vốn dĩ của mình.”
Trương Nguyệt: “...”
Lần đầu tiên cô cố ý chặn Nam Thiên ở trên đường, đã khiến cho Nam Thiên sợ tới mức thiếu chút nữa đái trong quần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-460.html.]
Trương Nguyệt cau mày, rũ mí mắt xuống.
“Không quan trọng. Tôi không muốn bừa bãi g.i.ế.c người vô tội, nhưng luôn có những kẻ vô lương tâm ngăn trở tôi gả cho Nam Thiên.” Cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Tiêu Thất: “Cô hãy rời đi và xem như không có chuyện gì xảy ra, tôi có thể tha cho cô một mạng.”
Tô Tiêu Thất cong cong đôi mắt.
“Trương Nguyệt. Nữ quỷ có quan hệ với Nam Thiên ở kiếp trước, bị bọn cô cầm tù đúng không?”
Sắc mặt Trương Nguyệt khựng lại.
“Bọn người đều là người trọng vẻ ngoài, nữ quỷ đã c.h.ế.t kia có cái gì tốt. Chỉ biết ngây ngốc chờ Nam Thiên, Nam Thiên giờ đã là người của tôi rồi.”
“Kẻ thứ ba thật đáng xấu hổ.”
Trương Nguyệt vung tay hô to: “Cần phải đánh đổ kẻ thứ ba.”
Tô Tiêu Thất ném một lá bùa cho cô ta, một tiếng viu.
“Cô có cái tư cách gì mà nói cô ấy là kẻ thứ ba? Cô chỉ là một con bọ giả vờ lợi dụng gương mặt của cô ấy.”
Ở trong mắt Tô Tiêu Thất:
Trương Nguyệt quả thật rất đáng thương, nhưng đây không phải là cái cớ để cô ta và mẹ cô ta có thể làm chuyện xấu\.
Bọn họ đã giam cầm quá nhiều linh hồn của các cô gái xinh đẹp.
Dùng để hiến tế cho tà vật, cũng dùng để đổi đồ vật mà bọn họ muốn.
“A…”
Trương Nguyệt bị bùa của Tô Tiêu Thất vây lại.
“Tà thần của tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.” Những sợi chỉ đỏ xuất hiện trong mắt của Trương Nguyệt, toàn bộ tròng mắt biến thành quả cầu đỏ.
“Tà thần xuất hiện.”
Căn phòng của Trương Nguyệt đột nhiên trở nên tối tăm và u ám, chính giữa có một túi vải bị rơi xuống.
Đồ vật được che đậy đã bị lộ ra.
Ở vị trí chính giữa, trưng bày một pho tượng tà ma.
Mùi của tà vật này, giống với những gì Tô Tiêu Thất và Tần Nham đã nhìn thấy trên người, hai anh em Phương Chí Hằng.
Thậm chí có cùng nguồn gốc với nhà họ Chiến.