Xung quanh nhà luôn có một ít đồ vật không sạch sẽ.
Có người dân trong thôn lén bàn tán về Trương Nguyệt, sau đó không phải bị dọa điên thì chính là chết.
Hiện tại, tất cả mọi người không dám bàn luận về Trương Nguyệt.
“Đã chết, sao có thể nói là chưa chết?”
Chiến Bắc Diệu quấn áo khoác quân đội trên người lại, cái thời tiết quỷ quái này quá lạnh.
“Không biết.”
Ông chú cũng rất bối rối: “Bà cụ Trương nấu cơm cũng sẽ nấu phần cho hai người. Có người nói ở gần nhà bà ta, gặp được Trương Nguyệt.”
Chiến Bắc Hành: “…”
“Thi biến?”
Ông chú sắp khóc: “Sau khi bà cụ Trương từ bệnh viện trở về, khiến cho chúng ta sợ tới mức c.h.ế.t khiếp. Chúng ta tìm mấy người trưởng bối trong thôn qua, bị bà cụ Trương mắng mấy câu trở về.”
“Trương Ngọc Điền. Ông có khách à?” Giọng nói lạnh lùng, giống như giọng nói của bà Long* trong phim Hồng Kông sau này.
(Phim kinh dị hài Bà Long (Ngày 13 tháng 7) do La Lan đóng)
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng ông chú.
Mồ hôi trên trán ông ta nhỏ từng giọt xuống dưới.
Trong khi bây giờ chính là mùa đông.
“Chị dâu Trương.” Đầu ông chú không dám nâng lên.
Đôi mắt sắc bén của Chiến Bắc Hành b.ắ.n về phía bà Trương.
Tô Tiêu Thất híp đôi mắt, đáy mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
Trong ngày đông lạnh giá bà Trương mặc một kiện áo bông màu xám. Tóc thì búi thành một cái búi, mặt đó có một đóa hoa giấy màu đỏ.
Giọng nói thì giống như khí lạnh bốc lên từ dưới mặt đất.
Ánh mắt u ám đáng sợ: “Trương Ngọc Điền, cẩn thận một chút.”
Trương Ngọc Điền: Hu hu hu…
Ông ta sợ.
Chiến Bắc Diệu cũng thấy có gì đó không đúng.
Tô Tiêu Thất đứng lên: “Bà chính là mẹ của Trương Nguyệt à. Tôi có thể gặp Trương Nguyệt nhà bà không?”
Bà Trương mím môi, liếc nhìn thoáng qua Tô Tiêu Thất.
Cười u ám: “Cô là bạn của A Nguyệt à?”
“Vâng. Tôi là bạn của A Nguyệt.”
“Vào trong nhà đi. A Nguyệt có rất ít bạn bè, thật tốt khi có bạn bè tới thăm con bé.” Bà Trương bà đi ở phía trước, đi được vài bước thì quay đầu lại vẫy tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-457.html.]
“Đứa bé ngoan, đến đây đi.”
Cả người Trương Ngọc Điền run rẩy: “Đừng, đừng đi.”
“Bà Trương rất hiếu khách, tôi phải đi xem đây.” Tô Tiêu Thất một chút cũng không sợ.
Cô biết, bà Trương trước mắt là bà Trương.
Nhưng cũng không phải là bà Trương.
Nói đúng ra thì, bà Trương đã chết.
Sau đó sống dậy.
Hồn phách của bà ta trốn ở trong thi thể, thời gian lâu dần trên người sẽ nồng đậm mùi xác chết.
Bà ta phải dùng mùi hương thật nồng để che giấu.
Nhưng…
Trong mắt Tô Tiêu Thất hiện lên sát khí.
Cô chắp hai bàn tay nhỏ ra sau lưng, đưa cho Chiến Bắc Hành và Chiến Bắc Diệu hai lá bùa.
Chiến Bắc Diệu: “...”
“Nếu không, anh ở trên xe chờ mấy em nha.” Đầu óc của anh ta chắc hỏng rồi?
Chứ không sao lại muốn tới đây để khám phá thế giới chứ.
Chiến Bắc Hành thấp giọng cười: “Anh Tư. Không ở bên cạnh Tiêu Thất, anh không sợ sao?”
Chiến Bắc Diệu muốn về nhà.
Anh ta muốn đi tìm mẹ.
Hu hu hu…
Dù Tô Tiêu Thất có ở bên cạnh hay không, anh ta đều sợ muốn chết. “Em dâu, thật sự nắm chắc giải quyết được sao?”
Chiến Bắc Hành tin tưởng.
“Anh yên tâm, không có chuyện gì mà vợ em không thể giải quyết.”
“Nếu có, vậy thì thả nhóm sư tổ ra.”
Sư tổ trên bầu trời:... Nghe ta nói, cảm ơn ngươi nha.
Bà cụ Trương không nhanh không chậm đi tới phía trước, càng đi càng hẻo lánh.
Giọng nói không xa không gần của bà ta truyền tới: “Đồng chí. Cô bán lá bùa cho Trương Ngọc Điền bao nhiêu tiền một lá?”
Tô Tiêu Thất không thể không bội phục.
Cái bà quỷ già này, tố chất tâm lý thật đúng là rất tốt.
“Một tệ hai đồng tiền ba lá bùa.”
“Thật rẻ.” Bà cụ Trương chậm rãi quay đầu: “Cô hơi phá của đấy?”