Chu Nguyệt lẩm bẩm tự nói:
“Khi chị còn nhỏ rất là xấu, bạn học đều đặt cho chị mấy cái biệt danh. Chị thực sự rất tự ti, tự ti đến mức không có được nỗi một người bạn nào.”
Là Chiến Bắc Đình cổ vũ cô ấy thẳng eo.
Cũng là anh ấy thay cô giáo huấn những người đặt biệt danh đó.
Có lẽ, Chiến Bắc Đình không nhớ rõ.
Nhưng tia sáng trong thời học sinh kia, vẫn luôn mọc rễ nảy mầm ở trong lòng cô ấy. Cô ấy vẫn luôn yên lặng chú ý tới anh ấy, có thời gian sẽ đi theo phía sau anh ấy.
Mới có thể ở vùng ngoại ô kịp thời cứu anh ấy.
Tô Tiêu Thất: “...”
Một chút ý kiến em cũng không có, chị đừng nghĩ nhiều như vậy.
“Chị dâu hai, em muốn biết thông tin của Trương Nguyệt.” Cô nhanh miệng cắt ngang lời của Chu Nguyệt, nếu tiếp tục lải nhải nữa thì sẽ lãng phí thời gian.
Chu Nguyệt: “...”
“Trương Nguyệt chỉ có một người mẹ, nghe nói là một quả phụ đáng thương.”
“Ở nơi nào vậy ạ??”
“Em chờ chút, để chị tìm lại thông tin bệnh án.” Chu Nguyệt xoay người rời đi.
Chỉ chốc lát sau.
Cô ấy cầm một mảnh giấy có viết địa chỉ đưa cho Tô Tiêu Thất: “Của em nè.”
Tô Tiêu Thất cầm tờ giấy đi xuống lầu.
Tìm được Chiến Bắc Hành, anh ấy đang ở cùng Chiến Bắc Diệu.
“Bắc Hành. Chúng ta đi thôi.”
Tô Tiêu Thất giơ giơ tờ giấy trong tay lên: “Đi tới nhà của Trương Nguyệt nhìn xem.”
Chiến Bắc Diệu hưng phấn nói:
“Em dâu, đi. Để anh lái xe chở bọn em được không?”
Tô Tiêu Thất khó hiểu:
“Anh định làm gì?”
“Cùng mọi người đi khám phá thế giới.”
Tô Tiêu Thất: “...” Sợ anh sẽ gào thét cả chặng đường.
Chiến Bắc Diệu lái xe.
Tô Tiêu Thất và Chiến Bắc Hành ngồi ở ghế sau.
Chiến Bắc Diệu: “...” Đây là xem anh ta như tài xế miễn phí?
Không thể không nói, Tô Tiêu Thất chính là nghĩ như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-455.html.]
Chiến Bắc Diệu vẫn chưa biết chuyện về hai đứa nhỏ nhà mình, rất có hứng thú hỏi:
“Em dâu. Em nói là Nam Thiên bị quỷ ám? Là bị nữ quỷ bám theo hả?”
“Khó mà nói. Trên người cậu ta không có oán khí, nhưng lại có thể khiến cho tính tình của cậu ta thay đổi. Làm em nghĩ tới một người.” Tô Tiêu Thất trong mắt hiện lên một tia thâm sâu.
Chiến Bắc Diệu bắt đầu hứng thú.
“Đó là ai?”
“Anh không quen biết.”
Chiến Bắc Hành cũng rất nghi ngờ: “Tiêu Thất, không phải người ở Bắc Kinh à?”
“Đúng vậy. Anh có nhớ là em từ Tây Nam đến tỉnh thành, đi theo Cao Trạm đi gặp người nhà họ Phương không? Phương Chí Hằng kia cũng bị nữ quỷ coi trọng.”
Chiến Bắc Diệu: “...”
Bộ những nữ quỷ này không thể tìm thấy nam quỷ sao?
Ánh mắt Chiến Bắc Hành hơi sáng lên.
Từ Tây Nam đến An Tỉnh lại đến Bắc Kinh.
Dường như có thứ gì dính líu với nhau.
Xe tới khu dân cư liền ngừng lại.
Chiến Bắc Hành và Tô Tiêu Thất xuống xe.
“Chờ anh với.”
Chiến Bắc Diệu nhảy xuống xe, chạy theo sau.
“Anh sợ khẩu âm của bọn em không phải người Bắc Kinh, đến lúc đó sẽ gây ra phiền toái.”
Tô Tiêu Thất gật gật đầu không nói chuyện.
Đi một đoạn đường, đều không thấy bóng người nào.
Nhà nào cũng đóng kín cửa lại.
Không khoa học…
Tô Tiêu Thất cầm tờ giấy, không có số nhà cụ thể.
Nhìn thấy một bà thím đang vội vội vàng vàng đi tới, Tô Tiêu Thất mỉm cười đi qua. Thái độ đặc biệt hiền lành: “Thím ơi, con muốn hỏi thăm thím về một người.”
Bà thím bước một bước lùi lại, híp mắt nhìn.
“Không quen biết.”
Tô Tiêu Thất: Tôi còn chưa nói gì mà.
Chiến Bắc Diệu tiến lên cười cười: “Lão đồng chí, chúng tôi có chuyện quan trọng. Hy vọng thím có thể phối hợp công tác của chúng tôi.”
Đại nương thở một hơi dài nhẹ nhõm.
“Mấy người muốn hỏi thăm về ai?”
“Trương Nguyệt.”