Tô Tiêu Thất thấy cậu bé khóc thê thảm, cô nở nụ cười giả tạo.
“Hai tên nhát gan, bọn chúng chẳng có tiền đồ mà còn muốn ức h.i.ế.p người khác. Lúc trước các cháu học không giỏi thì cô không trách các cháu.” Tô Tiêu Thất cử động ngón tay mình.
“Sau này còn dám ức h.i.ế.p người khác thì cô sẽ bắt các cháu quỳ gối dập đầu trước cửa nhà.”
“Thấy chó cũng phải kêu: “Xin chào anh lớn.”
Chiến Bắc Hành phì cười một tiếng.
Chiến Bắc Diệu thở phào nhẹ nhõm: “Em dâu, anh giao hai đứa nhỏ này cho em, nếu không giáo dục chúng thì chúng thật sự muốn lên trời mất.”
Trong lòng Trương Sắc không nỡ.
“Đứa nhỏ còn bé, cứ từ từ nói là được.”
Đánh thật à...?
Làm mẹ ai cũng không nỡ.
Chiến Dân Đức lên tiếng: “Hai đứa nhỏ này thật sự cần người lợi hại để dạy dỗ. Còn nhỏ đã không nỡ thì lớn lên chỉ có người trong xã hội dạy dỗ.”
Trương Sắc nghe vậy thì không dám lên tiếng nữa.
Chiến Bắc Hành cẩn thận nhìn vẻ mặt của đám người Chiến Tiểu Giang…
Hai con ngươi chuyển động, trong mắt đầy ấm ức.
Hai kẻ hèn nhát đang cân nhắc dùng cách gì để thách đấu Tô Tiêu Thất?
Sắc mặt anh trầm xuống, đấu với Tô Tiêu Thất?
Tìm cái rắm--- muốn chết.
Trương Sắc rất đau khổ.
Ngồi xổm xuống kéo hai đứa con nghịch ngợm ra.
Lũ tiểu gia hỏa cũng không có cảm kích.
Đẩy Trương Sắc ra.
Cái miệng nhỏ nhắn rủ xuống:
“Có bệnh.”
Cô ấy không đứng vững, ngã trên đất.
Nhớ tới suy nghĩ buồn cười của mình cho rằng đứa trẻ còn nhỏ, Trương Sắc nhắm mắt lại.
“Em dâu, xin em quản giáo hai đứa nhỏ thật tốt.”
Cô ấy sợ…
Một ngày nào đó, mình thật sự quản không được.
Giống như từ khi hai đứa nhỏ biết đi, cô ấy chưa bao giờ chiếm thế thượng phong.
Khi đó, cảm thấy đứa nhỏ thông minh lanh lợi.
Tô Tiêu Thất khoanh hai tay: “Em sẽ không giúp anh chị dạy dỗ bọn trẻ. Nhưng mà bọn nó chọc đến em, em sẽ không nhìn mặt mũi anh chị mà thủ hạ lưu tình.”
“Sau này, chúng nó bị đánh là chuyện thường tình.”
Trương Sắc nghiến răng nghiến lợi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-433.html.]
“Đánh đi, không đánh không thành tài.”
Tô Tiêu Thất chỉ vào Chiếc Tiểu Giang đầu có bao nói: “Các con đi rửa sạch chén cho Đại Hắc.”
Đại Hắc ngạo kiều bước đi.
Bước sang một bên, meow một tiếng.
Trong nội tâm Chiến Tiểu Giang và Chiến Tiểu Hà không phục.
“Không muốn.”
Chiến Tiểu giang chỉ vào dì bảo mẫu sai bảo:
“Vô Phúc, tới đây.”
Chiến Tiểu Hà bổ sung một câu:
“Kết hôn sớm, tới đây.”
Chiến Dân Đức tức giận nhìn trái phải cầm chổi lông gà, từ trước đến nay cả nhà mình đều khách khí với bảo mẫu.
Đối với người nhà của bảo mẫu cũng rất tốt.
Hai đứa trẻ nghịch ngợm này, rõ ràng nói Vô Phúc là người kết hôn sớm sao?
Bảo mẫu: “...” Có may mắn đến mức phải làm bảo mẫu không?
Người không học, không kết hôn sớm sinh con thì làm gì?
Cuộc sống đã không dễ dàng, tại sao còn công kích người khác?
Không làm.
Không làm.
Công việc xúi quẩy này, ai thích làm... Ô ô ô không nỡ bỏ tiền lương tốt như vậy, không nỡ bỏ phúc lợi tốt hơn người khác...
Bảo mẫu vừa muốn đi tới.
Tô Tiêu Thất tiến lên một bước, dán hai lá bùa lên trên ót của Chiến Tiểu Giang và Chiến Tiểu Hà.
Hai tiểu gia hỏa ra sức ôm đầu gối.
Nhất định không muốn quỳ xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm thay đổi sắc mặt.
Chiến Bắc Diệu: “...”
Cho hai đứa trẻ này, có ai nguyện ý nhận không?
Sẽ có người cầm bao tải chở đi sao?
Tưởng Kiến Phương không nỡ để cháu trai mình chịu tội, nhìn thấy hai lá bùa do Tô Tiêu Thất dán lên, lập tức thay đổi quan điểm.
Tô Tiêu Thất làm việc nhất định phải có ý tưởng của mình.
Người bình thường không thể hiểu được.
Tô Tiêu Thất: “...”
Hoàn toàn hiểu lầm, chỉ là ghét trẻ con nghịch ngợm mà thôi.
“Kẻ hèn nhát thứ nhất, dập đầu nhận lỗi.”