Người nọ thở dài một hơi: “Sắp tới tôi không thể tới thăm anh.”
“Vì sao?” Chiến Bắc Hành luôn cảm thấy bạn học cũ không ổn.
“Tôi bị người ta tố cáo.”
Thịnh Thiên Tứ lắc đầu cười khổ: “Sau khi nhận được tin tức tôi tới gặp anh. Về sau không chừng anh phải tới thăm tôi.”
Chiến Bắc Hành cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
“Nghiêm trọng như vậy? Rốt cuộc là vì cái gì?”
“Ai, có người tố cáo tôi làm việc bất công. Nói tôi lấy quyền mưu tư, anh nói tôi từ sau khi chuyển nghề đó là một công việc nghiêm túc, chỉ sợ một bước sai không xứng với dân chúng.”
“Thiên Tứ, anh là người cẩn thận. Sao lại bị người ta tố cáo làm việc bất công?”
“Người nhà kia có quan hệ nên sắp xếp con cái xuống nông thôn ở Mật Vân. Qua một thời gian ngắn lại điều về, không nghĩ tới là đến Tây Nam.”
“Ở đó không phải đang có chiến tranh sao?”
“Sắp xếp?”
Thịnh Thiên Tứ lắc đầu, chức vị của anh ấy không tới phiên hỏi đến những chuyện này.
“Tây Nam thiếu người, chỉ có người của Hải thị và Kinh thị làm nhiệm vụ. Dưới tình huống bình thường xuống nông thôn thì hội thanh niên tri thức sẽ bị bắt nạt, người nhà kia cũng rất tốt.”
Đến nửa đường bắt đầu gây sự đòi về.
Bị hội thanh niên tri thức xử phạt, đến Tây Nam viết thư cáo trạng về nhà.
Thịnh Thiên Tứ cảm thấy mình rất xui xẻo.
Vừa trở lại văn phòng đã bị thư ký giữ chặt để cho anh ấy nhanh chóng nghĩ biện pháp.
Bọn họ đến văn phòng gây sự lại lấy tên hộ gia đình ra.
“Tôi biết chuyện này dù thế nào cũng sẽ đẩy tôi ra bình ổn lửa giận.”
Chiến Bắc Hành: ... “Công việc ở địa phương đều như vậy sao?”
“Ai, vẫn là bộ đội tốt hơn.”
Thịnh Thiên Tứ sâu kín thở dài, trên mặt hình chữ quốc tràn đầy vẻ u sầu.
“Anh cũng không biết địa phương kia chướng khí mù mịt. Nghe nói thủ đô chúng ta coi như tốt, những nơi khác ví dụ như Lỗ tỉnh mới gọi là biến vị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-392.html.]
“Diệt mộ phần tổ tiên nhà mình, phê phán đấu đá tổ tông nhà mình đều là nhẹ.”
Chiến Bắc Hành nghĩ tới còn có người thân đấu với nhau, trong lòng dâng lên một cỗ bi thương.
Đúng lúc này.
Có mấy cảnh sát tới, vừa vào đã bắt Thịnh Thiên Tứ.
Chiến Bắc Hành:...
“Chờ một chút. Các người làm sao không nói hai lời liền bắt người?”
Một cảnh sát trong đó thấy Chiến Bắc Hành ở phòng bệnh cán bộ, rốt cuộc nói chuyện có chút hòa khí.
“Chúng tôi bắt kẻ xấu.”
Sắc mặt Chiến Bắc Hành trầm xuống, chuyện này không liên quan nhiều đến Thịnh Thiên Tứ.
Chỉ là ô dù của anh ấy quá nhỏ.
Nếu muốn đem chuyện này tính ở trên đầu anh ấy vậy thì xé nát mặt nhau đi. Cán bộ lớn nhỏ của hội thanh niên tri thức tất cả đều tận diệt, dù sao tất cả mọi người đều ký tên.”
Chiến Bắc Hành nói cho Thịnh Thiên Tứ mấy lời này.
“Tôi bảo vợ tôi đi thăm anh.”
Cảnh sát: “...”
Cảnh cáo các người, không thể tiếp xúc với phần tử xấu.
Chiến Bắc Hành cầm vại tráng men ném tới: “Lúc Thịnh Thiên Tứ chiến đấu vì nước, con mẹ nó anh còn là nòng nọc nhỏ.”
“Anh đã cống hiến bao nhiêu cho đất nước?”
Thịnh Thiên Tứ lớn hơn Chiến Bắc Hành mười mấy tuổi.
Biểu hiện xuất sắc chọn lựa đến trường quân đội tiến hành bồi dưỡng đề bạt, thuộc về người lớn tuổi nhất trong cùng một lớp.
Tên cảnh sát hoàn toàn không dám nói chuyện.
“Vợ tôi là cố vấn quân sự ở Tây Nam chiến khu, có thể đi thăm Thịnh Thiên Tứ đồng chí không?” Chiến Bắc Hành cố ý nhấn mạnh hai chữ đồng chí, điều này làm cho cảnh sát càng không dám nói chuyện.
Một cảnh sát lớn tuổi trong đó vội vàng cười nói: “Có thể. Chúng tôi mời đồng chí Thịnh qua đó điều tra rõ ràng.”
Chiến Bắc Hành sở dĩ nổi giận chính là muốn cho bọn họ có kiêng kị.