Tô Tiêu Thất tức giận giậm chân.
“Sở chính ủy, con mẹ nó ông đừng làm tôi tổn thọ.”
Vừa nhìn thấy lão hồ ly quỳ xuống nhất định không có chuyện tốt, phàm là thiếu một tâm nhãn cũng không có biện pháp làm chính ủy.
Tô Tiêu Thất sợ nhất là chính ủy.
Bài học chính trị từng bộ từng bộ lý luận nói không thể không đầu hàng.
Cô với lão hồ ly này không có gì để nói.
Sở Hùng Phi:... Anh ta muốn cho Tô Tiêu Thất một cái like, mắng cha anh giống như mắng cháu.
Diêm Thúy Lan nước mũi nước mắt nhìn chằm chằm Tô Tiêu Thất.
Bà ta ôm thật chặt hồn phách Sở Vân Khê.
Tới địa phủ... Đối với Sở Vân Khê mà nói đúng là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng bà ta...
Trong lòng Sở chính ủy không nỡ để con gái tới địa phủ, nghĩ tới bộ dáng cằn nhằn của những chiến hữu Tây Nam kia, trong lòng ông ít nhiều hiểu được.
“Hùng Phi, đến nói với đồng chí Tô. Sau này làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của cô ấy.”
Sở Hùng Phi:...
Cha đưa ra yêu cầu nhưng lại để con trai làm trâu làm ngựa?
Anh ta xấu hổ nhìn Tô Tiêu Thất.
“Tô đồng chí, sau này tôi chính là người hầu của cô.”
Tô Tiêu Thất lắc đầu lia lịa.
“Không cần.”
“Không cần.”
“Thật không cần.” Chuyện quan trọng nói ba lần.
Sở chính ủy há mồm không có lời hay.
Sở Vân Khê nở nụ cười dịu dàng: “Ba, nghe lời chị Tô.”
“Không.”
Sở chính ủy nghẹn cổ khóc.
Một khuôn mặt già nua nước mắt tung hoành, khóc đến tê tâm liệt phế.
Ba không nỡ để con rời đi.
Tô Tiêu Thất vô tình cắt đứt biểu diễn của Sở chính ủy.
“Tôi đưa cô ấy đến Địa phủ.”
“Tô đồng chí, có thể cho con bé đầu thai đến nhà của tôi, hay là con gái của tôi, cho chúng tôi một cơ hội bù đắp được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-390.html.]
Đậu má...
Tô Tiêu Thất lại muốn chửi thề.
“Sở Kiêu Dương, tôi có thù oán gì với ông? Sao ông hành tôi như vậy.” Tô Tiêu Thất không phải muốn mượn thế lực Diêm gia sao?
“Làm người tốt không cần báo đáp.”
Tô Tiêu Thất lạnh lùng cứng rắn: “Nhìn người đàn ông của tôi là biết.”
Chính ủy Sở ngẩng đầu lên.
“Không không, tôi vẫn đứng về phía Chiến đội trưởng.” Ông ta vẫn nói tốt cho Chiến Bắc Hành, chỉ là không dùng quan hệ hỗ trợ mà thôi.
Cho nên tôi trả lại nhân tình cho cô.
Diêm Thúy Lan quỳ trên mặt đất dập đầu với Tô Tiêu Thất.
“Đồng chí Tô, làm ơn.”
Trong lòng bà ta nghi ngờ đã đến tuổi này còn có thể sinh sao?
Nghĩ tới đây lại khóc lên...
Sở chính ủy ôm bà ta, cũng là một phen nước mũi một phen nước mắt.
Sở Hùng Phi mệt mỏi cúi đầu.
Sở Tiểu Phương ngã xuống đất:... Có ai nhớ bà ta không?
Tô Tiêu Thất khó xử nhìn người một nhà khóc chít chít.
“Đứng lên, đứng lên.”
“Đầu thai rất khó, tôi muốn chuẩn bị mọi thứ cũng không nhất định có thể thành công.”
Tô Tiêu Thất lẩm bẩm: “Tôi và Hắc Bạch Vô Thường còn có vài phần giao tình mỏng manh. Vì người một nhà các ngươi khóc mù tôi đành xé mặt ra nói chuyện thử xem.”
Đáy lòng Diêm Thúy Lan vô cùng cảm động.
Trừng mắt nhìn người đàn ông phe trung lập trước sau như một nhà mình, cũng là một thứ không có tiền đồ.
Bà ta thầm nghĩ nhất định về nhà mẹ đẻ nói chuyện về Tô Thiên Trạch.
Tô Tiêu Thất không ngừng múa ngón tay.
Trong tay bấm quyết niệm chú.
Chỉ chốc lát sau Hắc Bạch Vô Thường ngáp một cái.
Hắc Vô Thường miệng còn đang châm chọc: “Lại là tên hỗn đản nào gọi chúng tôi tới đây. Xem ông đây có thu thập hắn không.”
Sở chính ủy:...
Xác định đây không phải là có thù oán?
Diêm Thúy Lan:...
Bộ dáng Hắc Bạch Vô Thường thật sợ hãi.
Sở Hùng Phi mở to hai mắt, nếu anh ta đi ra ngoài khoác lác nói mình gặp được Hắc Bạch Vô Thường thì đám anh em của anh ta có thể nói anh ta bị thần kinh hay không?