“Đại sư bà quen biết là người bán thuốc dán da chó ở đầu đường đúng không?”
Ngón tay cô bấm huyệt niệm chú.
Một giây thôi.
Một mùi thối rữa truyền đến.
Trên người Sở Tiểu Phương toàn là hoa đào, từng đóa hoa đào hồng nhạt, chỉ là hoa đào phía trên dần dần hư thối.
Trên người Sở chính ủy cũng xuất hiện một đám hoa đào nát.
Mùi thối rữa toả ra.
Diêm Thúy Lan thật sự nhịn không được mà nôn ra vài ngụm nước chua.
“Thúy Lan, em đừng ghét bỏ anh.” Sở chính ủy cũng rất tủi thân, làm sao ông ta biết Sở Tiểu Phương làm em gái nhưng lại có suy nghĩ xấu xa như vậy.
Phàm là người cũng sẽ không thể tư tưởng anh trai của mình chứ.
Sở Tiểu Phương điên cuồng há to miệng.
“Anh Kiêu Dương, em và anh là thanh mai trúc mã, anh đừng làm kẻ phụ lòng em.”
“Đừng bị kẻ này lừa. Chỉ có em yêu anh nhất, em yêu anh nhất…”
Sở Hùng Phi:...
Ôi mẹ ơi, ghê tởm quá.
Đào Hoa Lạn chồng chất trên đầu và trên người Sở Tiểu Phương. Cả người bà ta giống như một đống thịt thối ngồi ở chỗ đó.
Tuổi già đến với bà ta nhanh tới nỗi có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tóc bạc rồi.
Làn da chùng xuống.
Giống như đã bước một chân vào quỷ môn quan.
“A... Không không, tại sao có thể như vậy?” Sở Tiểu Phương kinh hoàng vuốt mặt của mình, bà ta muốn bản thân thật đẹp rồi gả cho Sở Kiêu Dương.
Một cái miệng xấu, mấy cái răng rụng ra.
Sở Hùng Phi ôm hai tay, nhịn không được nó bậy: “Mẹ nó, đây chính là già rồi rụng răng?”
Sở chính ủy ôm Diêm Thúy Lan vào lòng, không cho bà ta nhìn thấy cảnh này, đồng thời che mũi đối phương lại.
Sở Hùng Phi:...
Đây là nhịp điệu gì vậy? Không phải họ nên ôm đứa bé hơn hai trăm tháng tuổi này sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-386.html.]
Không hợp... Anh ta không xứng?
Tô Tiêu Thất nhàn nhạt quạt gió rồi đi tới phía trước Sở Tiểu Phương.
Nhìn bà ta ngồi dưới đất không đứng dậy nổi.
“Bà dám nghịch thiên cải mệnh thì đây chính là cái giá bà phải trả.” Tô Tiêu Thất hờ hững cười lạnh: “Bà lấy linh hồn của mình làm cái giá, kết cục đang chờ bà chính là sau khi c.h.ế.t linh hồn biến thành âm linh của cái gọi là đại sư kia. Vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Sở Tiểu Phương mở to đôi mắt đục ngầu phẫn hận, trừng mắt nhìn Tô Tiêu Thất.
Bà ta hận.
bà ta hận...
Người này mở mồm muốn mắng nhưng lại rụng vài cái răng xuống.
Bà ta sợ tới mức lấy tay che miệng, không dám nói gì.
Tô Tiêu Thất ghét bỏ ngồi xổm xuống.
“Bà còn có một đường sinh cơ nhưng phải xem bà có muốn nắm chắc hay không?”
Tô Tiêu Thất nhìn ra được đại sư làm Đào Hoa Lạn cho Sở Tiểu Phương là đồng môn với người cải mệnh cho Tần Nham.
Còn có... Chiến Bắc Hành.
Đồng chí Tô, đối phó loại ác nhân này thì mặc kệ sinh cơ, để cho bà ta c.h.ế.t đi.” Sở Hùng Phi nhanh chóng ngăn cản.
Sở chính ủy ổn định tinh thần.
“Hùng Phi, nghe Tô đồng chí nói như thế nào.”
Sở Hùng Phi:...?
Chẳng lẽ trong lòng cha anh ta không nỡ để người kia già rụng răng?
Tình yêu đích thực?
Tô Tiêu Thất ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Sở Tiểu Phương.
“Bà thề trước mặt người mua linh hồn, chỉ cần bà đến trước mặt ông ta rồi nghe tôi sắp xếp thì Đào Hoa Lạn trên người bà sẽ biến mất, cũng không còn mùi thối rữa nữa.”
Sở Tiểu Phương thở hổn hển mấy hơi.
Thanh âm như cát sỏi: “Cô nói hươu nói vượn.”
“Tôi muốn kiện cô tội mê tín hại người.”
Tô Tiêu Thất cầm lấy tay Sở Hùng Phi rồi đưa cho Sở Tiểu Phương một hạt dẻ.
“Bà còn có lựa chọn sao? Trong vòng ba ngày nếu bà không tìm thấy đối phương thì sẽ phải nhìn thân thể mình thối rữa từ từ, đến lúc đó giòi bọ bò đầy trên mặt bà. Một tuần sau bà sẽ hoàn toàn chết.”