Trên mặt đất bị mặt trời phơi nắng đến nóng bỏng, ngồi không thoải mái.
Quần chúng ăn dưa vừa rồi xì xào bàn tán, giờ phút này im lặng như chim cút.
Đều nhìn về phía Tô Tiêu Thất.
Tô Tiêu Thất không có con.
Nhưng người ta kết hôn mới mấy tháng, người đàn ông chỉ ở nhà một tháng.
Không có con là bình thường.
“Không tốt.”
Tô Tiêu Thất thản nhiên liếc Tôn Tiểu Tam: “Nói với Tôn Hiểu Mai, đừng tưởng rằng chị ta thay thế người khác vào bệnh viện thành phố học vài ngày, làm bác sĩ chân trần thật cho rằng mình có thể tính kế được tất cả mọi người.”
Quần chúng ăn dưa:...
Tôn Hiểu Mai thay thế số của người khác?
Đ*t!!
Dưa lớn động trời!
“Ồ, chuyện lần trước Tô Tiêu Thất nói, hóa ra chính là nói Tôn Hiểu Mai.”
Có người nhớ ra rồi.
Tôn Tiểu Tam: …!
Sao lạc đề vậy?
“Thím, cháu là cháu. Cô ta là cô ta, cháu không giống cô ta.”
“Xì, ba tuổi nhìn tám mươi, gốc rễ cả nhà hỏng rồi.” Chị Cố hận nhất là người thay thế người khác.
“Tôn Hiểu Mai thay thế người khác, chuyện này nhất định phải điều tra nghiêm túc.”
“Đúng. Không thể bỏ qua cho cô ta.”
Tôn Tiểu Tam: “Thím.”
Lỗ tai thằng bé bị thím Vương túm lấy: “Cháu cút sang một bên cho thím.”
“Chờ cùng Tôn Hiểu Mai về thôn đi.”
Chuyện lần này làm kinh động phía trên.
Sư trưởng Trần sai người nkiểm tra nghiêm ngặc xuống.
Cuối cùng Tôn Hiểu Mai mang theo hai anh em Tôn Tiểu Tam về quê mà chấm dứt.
Người của viện Gia Chúc vừa yêu vừa sợ đối với Tô Tiêu Thất.
Cái miệng này...
Bao nhiêu người đã bị tiêu diệt.
Những ngày tiếp theo thật nhẹ nhàng và thoải mái.
Thoải mái đến mức mỗi ngày Tô Tiêu Thất ăn cơm không có việc gì làm liền nghiên cứu sách dạy nấu ăn của Đại Hắc.
Đại Hắc càng ăn càng béo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-363.html.]
Thành công chăm chính mình thành béo lùn chắc nịch.
Tô Tiêu Thất lợi dụng danh hiệu cố vấn quân sự của cô và quan hệ với nhà họ Phương của tỉnh thành, cứ thế mở một căn nhà ở Mục Dương.
Lý do muốn một ngôi nhà
Thật sự là bảo bối của cô quá nhiều.
Hai phòng của viện Gia Chúc nhét không vừa.
Dùng phù biến hóa thế nào cũng vô dụng.
Cách anh Khôn không xa, làm một cái sân nhỏ.
Trong sân nhỏ có bốn nhà, còn có sân trước sân sau. Đại khái hơn năm trăm mét vuông, người của nhà họ Phương cố ý chọn một con hẻm nhỏ vừa yên tĩnh vừa tốt.
Anh Khôn dẫn người sửa sang lại cho Tô Tiêu Thất một chút.
Căn phòng trở nên sáng sủa sạch sẽ.
Tô Tiêu Thất không có ý định ở nơi này, chủ yếu là làm một nơi tạm thời chất đống bảo vật.
Cô hì hục chuyển đại đa số đồ cổ đều tới đây.
Mấy phù đạo đi xuống.
Tất cả đồ cổ đều thay đổi.
Trong phòng lại bố trí trận pháp, chính là phòng hủy đi cũng không có việc gì.
Những đồ cổ này cũng không lấy đi được, đều ở trong trận pháp của Tô Tiêu Thất.
Trong nhà thu dọn ra một gian phòng.
Quần áo và chăn đệm bên trong đều đầy đủ hết.
Tô Tiêu Thất thu dọn xong khóa cửa lại.
Anh Khôn đứng trong sân chờ cô.
Thấy Tô Tiêu Thất đi ra.
Bước lên phía trước: “Tôi cho người trồng một ít cây ăn quả và hoa cỏ trong sân của anh được không?”
“Được. Tìm hai tay chân nhanh nhẹn tới đây.”
Anh Khôn gật đầu, thái độ rất tốt.
“Tôi tự mình dẫn người tới.”
Anh ta dừng một chút: “Tô đại sư.”
“Đừng gọi bậy.”
“Đồng chí Tô.” Anh Khôn cúi đầu hỏi: “Người sau lưng tôi muốn khai thác một chợ đen ở thành phố An, cô nói xem có được không?”
“Thực lực thế nào?”
“Không thành vấn đề.” Anh Khôn đè thấp giọng: “Chủ yếu là sợ làm ăn không tốt.”
“Trong vòng tám chín năm cũng không thành vấn đề.”
Nghe Tô Tiêu Thất nói tám chín năm không thành vấn đề, anh Khôn thở phào nhẹ nhõm.