Điều kiện hoàn cảnh địa thế đều không giống nhau.
Tô Tiêu Thất lười giải thích, cũng không muốn chó chê mèo mửa.
Nói vài ba câu thì cô hỏi Cao Văn Anh về quê chưa, tán gẫu thêm mấy câu thì cúp điện thoại.
Trên đường quay về.
Một tên nhóc chạy phóng ra thì đạn bắn.
Hai tay muốn ôm lấy chân của Tô Tiêu Thất.
Tô Tiêu Thất theo bản năng định đá một cước để cản lại.
Tôn Tiểu Tam bị chặn lại.
“Thím.”
Tô Tiêu Thất nhíu mày một cái: “Đừng có kêu bậy bạ... chị không phải là thím của em.”
“Vậy chị làm mẹ em có được không?”
Tô Tiêu Thất cạn lời rồi.
“Đừng nói chuyện ngu ngốc như thế.”
Quần chúng hóng chuyện vây quanh liền có người bàn tán xôn xao.
“Tôn Tiểu Tam không muốn về thôn nữa, không phải là muốn làm con trai cho Tô Tiêu Thất chứ.”
“Tô Tiêu Thất, có một đứa con trai lớn như thế cũng hay.”
“Đúng đúng, nhà họ Tôn khá thích con trai.”
Nhiếp Hồng bạo dạn lặng lẽ đi vào đám đông.
Rón ra rón rén như thỏ đế vậy.
Khóe mắt Tô Tiêu Thất liếc tới nhìn thấy dáng vẻ vừa ngu ngốc vừa xấu của cô ta thì trong lòng liền thấy khinh bỉ c.h.ế.t đi được.
Haiz...
Đời người lúc nào cũng phải gặp một hai kẻ ngu xuẩn bỉ ổn thôi.
Con ngươi Tôn Tiểu Tam xoay loạn xạ, bụng nho nhỏ trẻ tuổi lại đầy mưu đồ đen tối.
“Mẹ...”
Tôn Tiểu Tam quỳ rụp xuống.
Tô Tiêu Thất lặng lẽ bấm tay niệm thần chú.
Thím Vương hóng chuyện tức giận mắng chửi: “Con kêu ai là mẹ vậy? Thím không thể tự sinh con được sao?”
“Cút.”
Tôn Tiểu Tam rất uất ức.
Rõ ràng người quỳ là Tô Tiêu Thất, sao lại biến thành thím Vương rồi.
Con ngươi trợn ngược, quỳ xuống bên cạnh bà Lưu, “Mẹ ơi, hãy nuôi con đi, con sẽ hiếu thảo với mẹ.”
Bà Lưu tóc hoa râm...
Tôi là ai?
Tôi....
“Bà lớn tuổi thế này rồi, cháu trai của bà cũng lớn hơn con, con lại còn muốn làm con trai của bà, đầu óc của đứa cháu Tôn Hiểu Mai bị nhúng nước rồi sao?”
Mặt bà Lưu đầy kinh hoàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-362.html.]
Mãn kinh đã được mười mấy năm rồi lại tự nhiên có thêm một tên nhóc muốn là con trai bà ấy.
Tôn Tiểu Tam đầu không ngẩng lên...
Khóc.
Nó đứng lên chỉ vào Tô Tiêu Thất: “Thím Tô, thím, thím làm mẹ con có được không?”
Chị Cố không vui.
“Tiểu Tam, con chỉ Nhiếp Hồng kêu thím Tô?”
Tôn Tiểu Tam hoảng sợ thu ngón tay lại, mắt ngập nước nhìn mọi người.
Bà Lưu: ?
Là sao?
Đang trông cậy vào bà ấy à?
Bà Lưu ngồi xuống đất, muốn ăn vạ thì ai mà không biết chứ?
Nếu Tôn Tiểu Tam dám nhìn lại lần nữa, bà ấy sẽ ngất ngay.
Ai lại có thể sẵn sàng gánh chịu mọi vất vả khi nuôi dạy con trai của người khác khi mình đã già rồi chứ?
Thím Vương:?
Sao vậy?
Thật bắt nạt tôi sinh đều là con gái sao?
Khóe miệng thím Vương giật giật, nhiều lần Tôn Tiểu Tam còn dám gọi mẹ cô, có thể đánh c.h.ế.t Tôn Hiểu Mai.
Đánh một đứa bé không được.
Đánh Tôn Hiểu Mai đó là chuyện chỉ trong vài phút.
Nhớ năm đó, bà ấy đánh nhau nhưng là xông lên phía trước nhất...
Nhiếp Hồng khẽ nhíu mày: “Tô Tiêu Thất…”
Nhiếp Hồng há miệng, tuyệt đối là phun phân...
Tô Tiêu Thất liếc mắt nhìn.
“Nhiếp Hồng, tôi còn có thể nói cho cô biết một bí mật…”
Lời còn chưa dứt.
Niếp Hồng lập tức chạy không thấy bóng dáng.
Cô ta sợ Tô Tiêu Thất há miệng nói không ra lời hay.
Chị Cố: ?
“Nhiếp Hồng, cô ta sao vậy?”
“Có thể nói nhiều rồi, rút lui.”
Quần chúng ăn dưa: …? Nói nhiều, sao còn rút lui?
Tôn Tiểu Tam tự cho mình là cậu bé nhỏ, tất cả mọi người sẽ tranh nhau đòi.
Sao không xuất hiện...
Chẳng lẽ là nơi nào xảy ra vấn đề?
“Thím Tô, cháu đến nhà thím được không? “Tôn Tiểu Tam trông mong nhìn chằm chằm Tô Tiêu Thất.
Bà nội Lưu thở phào nhẹ nhõm.
Lặng lẽ đứng lên.