Tô Tiêu Thất đoạt lấy cái túi khăn tay.
Mi mắt cũng không ngẩng lên: “Tổ tông các người tâm thiện, cho các người một bài học.”
“Kịp thời ngăn cản tổn thất, phá hủy vườn nhà người khác nhưng không liều sống liều c.h.ế.t cùng các người sao?”
Kế toán Dương: ...
“Không... không phá hoại nhà người khác?”
“Ngôi mộ nhỏ đó chính là nhà của bọn họ.”
Tô Tiêu Thất không quay đầu lại mà xoay thẳng người rời đi: “Lần sau đào mộ nhớ thông báo một tiếng, vì nể mặt người quen, giảm giá mười phần trăm.”
Ba người trố mắt nhìn nhau.
Tẩu thuốc của ông Cửu đã quẹt vào người Dương lão ngũ hai lần rồi.
“Ông không nói chút gì sao?”
Dương lão ngũ rất oan ức: “Nói gì thì cũng vô dụng à.”
“Cứ như thế mà cầm tiền đi, không lưu luyến chút nào.” Ông Cửu tự nhận mình đã cả đời nhìn người rồi nhưng ông ta chưa từng thấy người nào bủn xỉn như vậy.
Ngay cả câu cảm ơn cũng không có.
Hừ hừ hừ...
Dù sao thì ông ta cũng là người mở đầu bát tự, ít nhất cũng có thể để lại cho ông ta một ít tiền để mua t.h.u.ố.c lá chứ?
Nếu không thì nói với ông ta còn có thể sống đến một trăm tuổi cũng được?
Không hề khó.
Một chữ cũng không nói với mình, thật vô ích khi mù quáng mong muốn được đến đây.
Ông Cửu không khỏi khóc trong lòng.
Tay đang cầm tẩu thuốc khựng lại chốc lát, hai thứ vô dụng này cũng không thèm hỏi nữa. Tẩu thuốc trong tay cũng gõ lên Dương lão ngũ và kế toán Dương vài lần.
Ông ta muốn đi tìm tổ tông khóc một trận...
Con cháu vô dụng...
Lão quỷ nếu nghe thấy, sự khinh bỉ có thể sẽ xuất hiện ra kiểu mới...
Ông ta đã hơn một trăm tuổi rồi, bị Tô Tiêu Thất cầm d.a.o phây đuổi theo c.h.é.m g.i.ế.c có ý kiến gì không?
Hơn tám mươi tuổi suy cho cùng cũng trẻ hơn một chút.
Không có kiến thức....
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-361.html.]
Dương lão ngũ thở dài một cái: “Ông Cửu, còn phải quay về sửa quan tài lại nữa...”
“Hừ hừ hừ... tuổi tác đã cao mà còn phải gom tiền về sửa mồ mã nữa.” Ông Cửu suy nghĩ liền thấy khó chịu, nghĩ đến bản thân vẫn chưa sống đủ lâu thì trong lòng lại càng khó chịu hơn.
Sọ não đau quá....
Dương lão ngũ cũng muốn khóc lắm, sau ót bị gõ tận mấy lần lận.
Đau quá...
Kế toán Dương thì trán bị sưng u lên.
“Ông Cửu, đại đội hòe hoa chúng ta bình thường không được tiên tiến, cờ thường cũng không có.”
Hai mắt ông Cửu trợn lên.
Con mẹ nó, đủ bực mình rồi đấy.
Cậu còn nói chuyện này với tôi làm gì, có phải muốn tôi c.h.ế.t sớm một chút hay không?
“Đi về.”
Ông Cửu phùng mang trợn má nhìn.
Dương lão ngũ và kế toán Dương bị đe doạ đến nỗi trong lòng đập thình thịch.
Lúc mới đến ông Cửu rất vui vẻ mà.
Bây giờ thì....
Rốt cuộc ông Cửu không nỡ tiền của người dân trong thôn rồi....
Nhất đinh phải an ủi ông Cửu đàng hoàng mới được.
...
Tô Tiêu Thất nhận lấy tiền xong đi chưa được mấy bước thì nghe thấy người của tỉnh thành gọi điện đến.
Là Phương Chí Hằng gọi điện đến.
Nói cho cô biết nhà họ Phương tạm thời không sao rồi.
“Chú Lộ Phi kêu tôi nói với cô một tiếng, Bắc Kinh có người đến Tây Nam để huấn luyện.” Phương Chí Hằng hạ thấp giọng xuống: “Ông ấy kêu cô cứ yên tâm đi, nói là nhà họ Lộ đã tìm được quan hệ rồi.”
Dừng lại một lát, Phương Chí Hằng lại nói thêm một câu nữa: “Nhà họ Phương của tôi cũng có mối quan hệ sâu rộng nên sẽ không kêu cô làm loạn đâu.”
Tô Tiêu Thất có chút cạn lời.
Cô mà sợ chuyện này sao? Cô chính là không muốn có người từ trên trời nhảy xuống vào đội đặc chiến để kiếm chuyện cho Chiến Bắc Hành đâu.
Người đàm binh trên giấy rất nhiều.
Tác chiến ở Tây Nam và những nơi khác không thể có tính so sánh được