Bên trong đền thờ giống như là đã bị lục soát, bài vị nằm rải rác trên mặt đất.
Còn bị chiếc rìu c.h.é.m làm đôi.
Bài vị lớn nhất còn bị c.h.é.m thành ba đoạn.
Lư hương ở giữa, biến thành gạt tàn thuốc, bên trong mùi vị thoang thoảng gì đó khác thường.
“Ai làm?”
Tô Tiêu Thất ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm.
Tiểu Lưu nhìn chằm chằm bài vị trước mắt, “Gần đây huyện đã ra mệnh lệnh, tiêu diệt bốn loại sâu bệnh khắp nơi. Ra sức thực hiện trở thành đội sản xuất đầu tiên được khen ngợi trên đài phát thanh của huyện.”
“Đội sản xuất bên cạnh đều là những dòng họ khác nhau, không có đền thờ.”
“Đại đội Hoa Hòe không muốn lạc hậu, dưới sự dẫn dắt của lãnh đạo đã đưa công xã phát triển…”
Tiểu Lưu im lặng không nói nữa.
Thẩm Tiểu Cương mạnh dạn hỏi một câu: “Nên tiêu diệt tổ tiên của mình.”
“Tổ tiên là cổ hủ và mê tín?”
Thẩm Đào trừng mắt liếc nhìn Thẩm Tiểu Cương một cái, thằng nhóc này nói ở chỗ này khác gì bị chỉ trích.
Lúc này, tổ tiên không thể làm gì được.
Nghe này.
Đây là chuyện con người có thể làm sao?
Con cháu bất hiếu tiêu diệt tổ tiên của chính mình.
Thảo nào quan tài không đè được.
Tô Tiêu Thất nắm c.h.ặ.t t.a.y đến mức gân xanh nổi lên, cô chậm rãi nhìn xung quanh đền thờ. Chắc chắn có người xúi giục nhóm lão quỷ gây rắc rối, thường các lão quỷ sẽ không muốn con cháu làng mình bị tiêu diệt.
Vẫn là có thể cứu vãn một chút.
Nếu còn có hai người như vậy thì sao?
Tô Tiêu Thất bảo Tiểu Lưu dẫn một dân làng tới đây.
Tiểu Lưu: …?
“Em sao?”
Thẩm Đào đạp cậu ấy một cái, “Không phải là cậu, chẳng lẽ là tôi đi sao?”
“Tiểu Cương cũng đi theo.”
Thẩm Tiểu Cương cảm thấy cha cậu bé sẽ không hài lòng về cậu bé.
“Ba, con là con ruột của ba. Nếu ba còn như vậy, đến lúc ba già, con sẽ rút ống thở cho ba còn nhanh hơn việc ba đá con.”
“Ai da, ba ơi. Con nói giỡn thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-356.html.]
Thẩm Tiểu Cương đối mặt với cái tát của Thẩm Đào.
Tránh ra nhanh như chớp.
Thẩm Đào tức giận mắng.
“To gan.”
Tiểu Lưu lôi một người nhìn trông giống như đội trưởng sản xuất, ném ông ta xuống trước cửa đền thờ.
Trấn thôn chi bảo chạy tới nhìn, sau đó lại chạy ra khỏi đền thờ.
Tô Tiêu Thất dán một lá bùa trên trán của ông ta.
Ông Dương tỉnh lại: “Ai da, eo của tôi.”
“Đừng gào thét nữa, còn gào nữa tổ tiên của ông sẽ khiêng quan tài đến đánh ông.”
Đầu óc của ông Dương quay cuồng.
Nhanh chóng đứng dậy, giật mình nhìn về phía mấy người Tô Tiêu Thất.
“Mấy người là ngưởi hay quỷ?”
“Chúng tôi là người, nhưng ông cũng không phải là người và cũng không phải là quỷ.”
Tô Tiêu Thất chế nhạo hai tiếng, làm người tuyệt đối sẽ không bao giờ phá hủy bài vị tổ tiên mà chính mình dâng hương tưởng nhớ.
Còn là quỷ, lại càng không dám g.i.ế.c tổ tiên nhà mình.
“Làng của các ông có mộ tổ tiên không?”
“Có.”
Đội trưởng đội sản xuất đứng lên, “Đồng chí, ngôi mộ đã được san lấp rồi.”
“Ai làm?”
“Người của tổ sản xuất.” Đội trưởng đội sản xuất nhìn Tô Tiêu Thất, không phân biệt được đây là việc làm tốt hay không phải là việc làm tốt.
“Tại sao?”
Chết tiệt!
Thảo nào tổ tiên của bọn họ không đóng nắp được quan tài.
“Tại sao ông lại làm như vậy? Đại đội các ông xảy ra chuyện gì sao, trong lòng có chút bức bách sao?”
Tô Tiêu Thất khinh thường liếc nhìn một cái: “Tổ tiên của các ông bị coi là vô dụng, nên lập tức tiêu diệt các ông.”
Đội trưởng đội sản xuất: ?
Cô bé này sao lại mê tín như vậy, lại cổ hủ?
Tô Tiêu Thất dán một lá bùa gặp quỷ.
“Đi, cùng chúng tôi lên núi.”
“Đi, ngọn núi nào?” Đội trưởng đội sản xuất cảm thấy trước mắt có không ít thứ bay tới bay lui.