Tô Tiêu Thất đi tới đá vào chân dân làng vài cái, “Là ông ném d.a.o c.h.é.m tôi sao?”
“Là ông sao?”
“Có phải là ông không?”
Tô Tiêu Thất đi tới từng bước từng bước, đá bay dân làng nằm trên mặt đất.
Thẩm Tiểu Cương kêu oa oa oa vài tiếng.
Cũng bắt chước dáng vẻ của Tô Tiêu Thất.
Đạp một cái, nhưng không đả động gì.
Đành ngồi trên người dân làng tát hai cái.
Thẩm Đào: …
Quá độc ác.
“Thẩm Tiểu Cương, con ngứa đòn sao?”
Thẩm Tiểu Cương oan ức liếc nhìn ba một cái, “Vừa rồi dân làng đuổi theo, ba còn chạy nhanh hơn cả thỏ.”
“Còn bỏ quên con trai mình ở chỗ này?”
Thẩm Đào: …?
Quả thật đã quên mất thằng nhóc nhà mình ở chỗ này.
“Tiểu Cương, gần đây trí nhớ của ba không tốt…”
“Hừ, có quỷ mới tin ba.” Thẩm Tiểu Cương vừa mới nói tới quỷ, dân làng nằm trên mặt đất lập tức mở mắt.
Cậu bé sợ tới mức bịt miệng lại.
“Trời tối thì ngủ đi, trời sáng thì mới được mở mắt.” Cậu bé thôi miên nói: “Ngủ đi, ngủ đi.”
Lần này.
Tất cả dân làng đều mở mắt.
Thẩm Tiểu Cương: …?
“Ba ơi, ba không thể bỏ lại đứa con mà ba yêu thương ở lại được nữa.”
Tô Tiêu Thất cười chế giễu hai tiếng.
“Ma quỷ chỉ có thể mở mắt khi trời tối, cháu đừng nói hươu nói vượn.”
Cô trừng mắt liếc một cái, giận dữ hét lên.
“Nhắm mắt lại.”
Tất cả dân làng đều sợ hãi, lập tức cùng nhau nhắm mắt lại.
Ngay cả ba con ch.ó canh giữ nhà kho ở trong làng, cũng lặng lẽ nhắm mắt lại.
Giọng nói này…Ít nhiều cũng có chút dọa người.
Thẩm Đào đau đầu nhìn dân làng, tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay.
“Tô Tiêu Thất, làm sao bây giờ?”
Tô Tiêu Thất xoa lông mày nói: “Tôi cũng không biết làm sao bây giờ? Trước tiên đi đến đền thờ ở trong làng xem sao.”
Đại đội Hoa Hòe đều mang họ Dương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-355.html.]
Đại đội cùng một họ, nên cũng có đền thờ.
Tiểu Lưu theo sát phía sau Tô Tiêu Thất, chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.
Trong làng…
Sự im ắng bao trùm.
Tiểu Lưu sợ hãi nuốt nước miếng.
Cậu ấy không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ quỷ…
Hết lần này đến lần khác để cho cậu ấy xem người bắt quỷ.
Sợ sẽ xảy ra giống chuyện vừa rồi. toàn bộ ngôi làng bị thây ma vây quanh, mọi người trong làng dường như đang nói.
“Mấy người cho ta ăn một miếng, thì mấy người chính là của tôi.”
“Tôi sẽ chiều chuộng mấy người, dẫn mấy người đi cắn người khác…”
“Tôi cắn mấy người, bắt mấy người đi cắn người khác.”
Lối vào đền thờ.
Ánh sáng nhấp nháy của đèn dầu, ánh sáng có chút lớn hơn hạt đậu nành.
Từ khe cửa lộ ra, cực kỳ dọa người.
Trên nóc nhà.
Truyền đến tiếng cười của cú mèo ớn lạnh lòng người,
Tim của Thẩm Đào đập thình thịch, nghe nói cú mèo ngửi được mùi thi thể, nên mới có thể bay tới đây cười.
Tiếng cười vang lên, tất nhiên sẽ có người chết.
Đại Hắc nhìn về phía cú mèo kêu một tiếng, âm thanh gừ gừ từ trong cổ họng nó phát ra.
“Meo ~”
Đại Hắc chạy vọt đi vào.
Thẩm Tiểu Cương vội vàng kéo áo Tô Tiêu Thất, này chắc là đã thật sự sợ.
Thẩm Đào và Tiểu Lưu cũng muốn kéo…Nhưng không dám.
Nếu có thêm một lá gan, thì sẽ lập tức kéo.
Sợ bị Tô Tiêu Thất đá, cũng sợ bị Chiến Bắc Hành đánh.
Tô Tiêu Thất đẩy cửa đền thờ đi vào, bên trong có một trấn thôn chi bảo nằm ở trong góc cười.
“Ha ha ha ha, bọn họ đã phá vỡ bài vị tổ tiên…”
“Báo ứng…”
Tô Tiêu Thất lấy đèn pin từ trong túi ra, dán một lá bùa lên trên người trấn thôn chi bảo.
“Im miệng.”
Trấn thôn chi bảo nằm ở góc tường.
Đưa tay vào trong tóc bắt rận ăn, cắn một miệng phát ra tiếng lộp rộp.
Tô Tiêu Thất lấy đèn pin chiếu vào một chút.
Tội lỗi.