Tô Tiêu Thất mi mắt cong cong.
Khóe miệng nở nụ cười, mang theo mấy phần đắc ý cùng nghịch ngợm.
“Các ông nói tài sản cá nhân của các ông tăng trưởng nhanh không?”
“Nhanh.” Hắc vô thường gật đầu.
“Thắng tiền tới mức tay rút gân, chúng ta đi một chuyến, thắng khắp toàn bộ vòng quỷ bọn chúng.” Bạch vô thương lập tức lộ ra một nụ cười hiểu ý: “Những con quỷ kia nhưng có tiền, có so với chúng tôi còn nhiều.”
“Tô Tiêu Thất, cho thêm mấy lá bùa đánh cược tất thắng đi?”
Hắc vô thường chà xát tay, cười đầy mặt nịnh hót.
Cao Trạm: “...”
Mắt ông ấy mù rồi sao?
Lý Thiên Chân: “?”
Đây là Hắc Bạch vô thường người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ buồn đây sao?
Phương Chí Hằng cố gắng khống chế để cho răng không loạn chiến, ô ô ô, chỉ cần ôm chặt đùi Tô Tiêu Thất là được.
Kẻ nào không phẩm cưới cô về nhà từ sớm rồi?
Thật là quá đáng.
Tô Tiêu Thất có chút khó khăn: “Này..., rối loạn quy củ thị trường cũng không tốt...”
Hắc vô thường giây hiểu.
Bay tới, hướng về phía Tô Tiêu Thất nháy mắt một cái.
“Không có gì không tốt, chúng ta đều là bạn bè. Cô giúp tôi, tôi giúp cô...”
Tô Tiêu Thất muốn chính là những lời này.
Từ nay về sau đi âm tào địa phủ trộm quỷ hồn còn có thể có người giúp.
Ba người đàn ông khác nghe vào trong tai.
Đó chính là ý lạnh vèo vèo, nhỡ đâu đắc tội Tô Tiêu Thất, khó giữ được cái mạng nhỏ này...
Tô Tiêu Thất rất sảng khoái cho mấy lá bùa đánh cuộc tất thắng.
Chỉ chỉ nữ quỷ.
“Nó hút quá nhiều dương khí đàn ông, còn là một con sắc quỷ trong sắc quỷ... Các ông mang đi đi.”
Nữ quỷ: “...?”
“Không phải cô nói tôi phối hợp cô sẽ thả tôi sao?”
Mặt Tô Tiêu Thất đầy vẻ mờ mịt: “Có sao?”
Hắc Bạch vô thường cũng không nghe.
Trực tiếp cầm ra móc câu hồn, câu nữ quỷ đi...
“Chuyện quỷ cốc, giao cho chúng tôi...” Trước khi đi Hắc Bạch vô thường còn để lại một câu.
Tô Tiêu Thất cười cong mắt.
“Hắc Bạch vô thường, còn quá có tình người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-337.html.]
Mấy người Cao Trạm không dám trả lời, có tình người hay không không biết, xem bọn họ nhất định bảo một mệnh.
Mới vừa rồi chỉ sợ móc câu hồn của họ câu sai.
Tô Tiêu Thất khôi phục dáng vẻ lạnh lùng.
“Trở về thôi.”
Mấy người cùng nhau trở về, Cao Trạm lại bắt đầu gào khóc một đường.
Phương Chí Hằng nghe kinh hãi run sợ.
“Cao Trạm, ông gào khóc cái gì?”
Một câu nói làm Cao Trạm thức tỉnh, hắn lấy bùa thấy quỷ nhét vào trong túi Phương Chí Hằng.
Phương Chí Hằng bắt đầu giậm chân.
Chạy về phía trước, không đúng.
Quay đầu xông lại, muốn nhảy đến trên người Tô Tiêu Thất.
Tô Tiêu Thất nhấc chân đạp tới.
Lý Thiên Chân chỉ thấy Phương Chí Hằng xuyên qua hai, ba cô hồn dã quỷ ngã trên đất.
Ông ta vừa mở mắt đã đối mặt một con quỷ c.h.ế.t đuối.
Cả người bị ngâm đến phát trắng phát sưng.
Còn có rong rêu đang nhỏ giọt.
Phương Chí Hằng trợn ngược hai mắt, ngất đi.
Tô Tiêu Thất cúi đầu nhìn nhìn Phương Chí Hằng, lá gan cùng râu không sai biệt lắm.
“Lý Thiên Chân, kéo về đi.”
Lý Thiên Chân không dám kéo người, chỉ dám cõng Phương Chí Hằng trở về.
Chờ Tô Tiêu Thất đến nhà Cao Trạm.
Đã là hơn mười giờ.
Cha Cao Trạm vốn là muốn chờ cô nhưng mà thật là không chịu được nên ngủ.
Chỉ có Cao Văn Anh ngồi trong phòng khách.
Cô ấy thấy Tô Tiêu Thất tới, vội vàng đứng lên.
“Chị Tô.”
“Chờ chị sao?”
“Vâng. Em có chút việc muốn nói với chị.” Cao Văn Anh thấy hơi xấu hổ, nhưng mà cô cũng không biết nói với ai.
“Tới đi.”
Hai người lên tầng.
Cao Trạm theo ở phía sau: “?”
Ta là ai? Đều không có ai thấy ông ấy sao?
Cao Trạm thở dài một cái rồi về phòng.