Hội tụ tử khí cùng thi khí nhiều năm qua hút vào.
Tô Tiêu Thất cực ký ghét bỏ.
A a a...
Không chịu đựng được.
Quá thối.
Tô Tiêu Thất vung tay nhỏ lên, luồng âm khí bay trong không khí trở về đường cũ, chui vào miệng, lỗ mũi, lỗ tai nữ quỷ.
Không kịp đề phòng...
Mặt Phương Chí Hằng tràn đầy si mê nhìn chằm chằm nữ quỷ.
“Hôn... Anh Chí Hằng của em tới đây...”
“Hôn...”
Cao Trạm thực sự là không nhịn được nữa, ói ra toàn bộ đồ ăn buổi tối.
Thần sắc Lý Thiên Chân đều là Cao Trạm là kẻ phá gia chi tử.
“Ông... Quá lãng phí.”
Cao Trạm cũng không muốn. Chỉ vào Phương Chí Hằng đang mê gái nói:
“Ông nhìn dáng vẻ quỷ quái này của cậu ta, ông chịu được?”
“Không chịu nổi.”
Lý Thiên Chân ói ra nước chua...
Quá cay con mắt.
Ông ta sai cái gì, phải làm ông ta một người đàn ông bốn mươi mấy tuổi thấy một màn này.
Ông ta làm mất thể diện của tổ sư gia.
Nghĩ đến cũng là bởi vì Tô Tiêu Thất...
Lý Thiên Chân không dám kêu rên.
Sợ tổ sư gia ông ta biết một người như Tô Tiêu Thất, nhất định là tức đến sống dậy...
Bắt quỷ chính thống không được.
Thế nào cũng phải đi con đường không chính thống...
Nữ quỷ đang suy nghĩ phương pháp mang Phương Chí Hằng đi, nó nhảy lên một cái, mang trận trận tử khí công kích Tô Tiêu Thất.
Lý Thiên Chân: “... !”
Định mệnh...
Đừng tới đây!
Chưởng phong của nữ quỷ hướng tới phía Lý Thiên Chân thổi qua. Ông ta nhắm hai mắt lại, thân thể nhỏ thanh thuần sạch sẽ này của ông ta, lạnh.
Cao Trạm rúc ở trong góc.
Ôm Đại Hắc gắt gao.
Mèo đen trợn trắng mắt, thiếu chút nữa bị Cao Trạm làm cho c.h.ế.t ngộp.
Tô Tiêu Thất chậc chậc nói:
“Chao ôi, nữ quỷ già thật yếu.”
Cô lắc người một cái, trong tay rơi xuống một lá bùa.
Trong nháy mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-335.html.]
Nữ quỷ bị trói lại.
“Vòng lại.”
Tô Tiêu Thất nhìn nữ quỷ càng giãy lại càng xiết chặt: “Vốn là muốn chơi đùa một chút, ai biết nhanh như vậy đã bị bùa trói quỷ trói định.”
Lý Thiên Chân tê liệt ngồi dưới đất.
Nữ quỷ ngậm miệng, ngay cả không khí cũng mát mẻ không ít.
Tô Tiêu Thất động động cổ tay, một lá bùa rơi vào trên đầu Phương Chí Hằng.
Trong nháy mắt ông ta không õng a õng ẹo kêu “Hôn...” nữa.
Ta là ai?
Ta ở nơi nào?
Phương Chí Hằng bị một cái tát của Tô Tiêu Thất tát cho tỉnh táo.
“Tô Tiêu Thất.”
Tô Tiêu Thất bĩu môi:
“Gọi tôi chính là gọi cả tên cả họ, thấy nữ quỷ đó chính là: Hôn, tiểu thân thân...”
“Đàn ông, nói không muốn nhưng thân thể lại rất thành thực...”
Phương Chí Hằng theo tay Tô Tiêu Thất nhìn sang, khuôn mặt xanh tím, đầu vẹo về một bên.
Hướng về phía ông ta toét miệng cười một tiếng:
“Anh Chí Hằng...”
Phương Chí Hằng hai mắt trợn trắng, thiếu chút nữa ngất đi.
“Tô Tiêu Thất, diệt nó. Tôi cho cô tiền, chỉ cần tôi trả nổi, bao nhiêu đều được...”
Nữ quỷ rất thương tâm.
Nhìn Phương Chí Hằng giống như kẻ phản bội.
Nhìn qua nhỏ yếu giống như đóa hoa trắng nhỏ.
“Anh Chí Hằng nói muốn kết hôn với tôi...”
Phương Chí Hằng lắc đầu.
Ông ta không có.
Cao Trạm: “...”
Xem náo nhiệt, chuyện càng nháo lớn mới hay.
“Tôi làm chứng.”
Lý Thiên Chân nhìn chung quanh một cái: “Tôi cũng có thể làm chứng.”
“Tô Tiêu Thất: “?”
Nữ quỷ nhìn về phía Lý Thiên Chân cùng Cao Trạm với ánh mắt cảm kích, hai người này... Quá tốt.
Thích hợp làm phù rể...
Tình cảnh rất lúng túng.
Nữ quỷ hướng về phía Tô Tiêu Thất nhỏ giọng nói: “Cô xem, hai chúng tôi là lưỡng tình tương duyệt. Nếu không, cô tham gia đêm động phòng hoa chúc của chúng tôi đi?”
Phương Chí Hằng chỉ kém giậm chân.
Gào khóc một trận:
“Cao Trạm, Lý Thiên Chân. Tôi cùng các ông không thù.”
“Tô Tiêu Thất, hai ngàn đồng. Cộng thêm một trăm suất đồ cổ tranh chữ, có được không?”