Tiểu nhân trong đầu Lý Thiên Chân giao chiến mấy hiệp.
“Được.”
Đáp ứng một tiếng.
Dù sao Tô Tiêu Thất là sư phụ mà trong lòng ông ta nhận định, từ nay về sau nhất định đều nghe lời sư phụ.
Tranh thủ trước khi chết, lấy được khẳng định của sư phụ.
Tô Tiêu Thất dạy ông ta mấy nội dung chủ yếu.
Lý Thiên Chân không dám vẽ trên giấy vàng mà vẽ trên báo cũ trước.
Vẽ hơn nửa tiếng.
Mới bắt đầu vẽ trên giấy vàng.
Lý Thiên Chân thời dài một cái, bùa này sao khó vẽ như vậy?
Lại hỏng một tờ giấy.
Không có biện pháp dùng linh khí đem hoa văn trên bùa vẽ nối liền không đứt.
Khó trách bùa trước đây của ông ta đẹp mắt, nhưng một chút linh khí cũng không có.
Ông ta nghiêng đầu nhìn Tô Tiêu Thất.
Lại vội vàng lùi đầu về vẽ tiếp.
Tô Tiêu Thất vẽ mấy chục tấm bùa ẩn nấp, chất đầy cả một góc bàn.
Bùa ẩn nấp Tô Tiêu Thất vẽ có thể ẩn thân năm tiếng.
Năm tiếng.
Đủ một đợt tấn công.
Tô Tiêu Thất buông bút lông, ngồi khoanh hai chân, xuất thần ngồi ngây ngốc.
Lý Thiên Chân lại vẽ một lá bùa, ông ta hưng phấn đưa cho Tô Tiêu Thất nhìn.
“Đồng chí Tô, như thế nào?”
“Được rồi, có thể đảm bảo nửa tiếng.”
Cao Trạm bên ngoài đi tới, khiếp sợ:
“Thật sự vẽ thành rồi?”
Ông ấy nghĩ có hay không cũng...
Tô Tiêu Thất không thèm ngẩng đầu lên nói:
“Ông đừng suy nghĩ. Ông ta còn có chút tuệ căn, ông một chút xíu cũng không có.”
Phương Chí Hằng nghe những lời này của Tô Tiêu Thất, cười lên hì hục. Xem ra bọn họ chỉ cần kiếm tiền là được.
Dẫu sao đại sư Tô chỉ thích tiền.
Cao Trạm cũng không tức giận, Tô Tiêu Thất ở trong mắt ông ấy không phải là người bình thường.
Người như Tô Tiêu Thất đầu thai ở trên đời này, chính là vì làm cho phàm phu tục tử bọn họ ý thức được chính mình chớ cuồng vọng, rắm đều không phải...
Lý Thiên Chân thấy mặt Cao Trạm nghiêm túc.
Xin lỗi giải thích:
“Cánh cửa huyền học này, thiên phú rất quan trọng. Đồng chí Tô là thuộc về ông trời đuổi theo để cho cơm ăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-332.html.]
“Tôi là liều c.h.ế.t cố gắng, ông trời nhìn không được, thưởng miếng cơm ăn.”
“Các ngươi... Sau khi liều cái mạng già... Không cơm ăn.”
Cao Trạm: “?”
Đâm ống phổi.
Phương Chí Hằng: “...?”
Có bị nội hàm đến.
Aizzz...
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, bỏ đi.
Chấp nhận mình không bằng người.
Tô Tiêu Thất không tiếp tục vẽ bùa nữa, thu bùa mình đã vẽ vào.
Nét mặt nghiêm túc nhìn Cao Trạm: “Cao Trạm, chú nhờ Lộ Phi tìm người đưa cái này đi Tây Nam.”
“Nhớ, nhất định phải giao đến trong tay Chiến Bắc Hành.”
Ở bên trong cô thả một tờ giấy, chỉ có Chiến Bắc Hành mới có thể thấy được cô viết cái gì.
Cao Trạm chưa thấy qua Tô Tiêu Thất nghiêm túc như vậy.
Lập tức nghiêm túc.
“Được. Bây giờ tôi sẽ đi tìm Lộ Phi ngay.”
“Được.”
Tô Tiêu Thất ngẩng mắt nhìn mặt trời bên ngoài, cô còn phải ở đây đợi đến tối.
Cao Trạm vội vã xách túi vải ra cửa.
Cẩn thận treo túi trước n.g.ự.c mình, lái xe rời đi hẻm nhỏ.
Một mình Phương Chí Hằng ngồi ở cửa.
Tô Tiêu Thất cũng ở đây ngây người...
“Tô Tiêu Thất, tôi ngồi đây quấy rầy đến cô không?”
“Tôi đang suy nghĩ buổi tối ăn gì?”
Tô Tiêu Thất vẽ không ít bùa, lúc này đã sớm đói.
“Tôi đi mua chút đồ ăn về.”
Phương Chí Hằng đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
“Ông mang Đại Hắc đi cùng.”
Người này quá xui xẻo, Đại Hắc ở bên cạnh ông ta, không có quỷ quái dám đến gần.
Dẫu sao quỷ quái có thể đánh thắng được Đại Hắc còn chưa xuất hiện...
“Được.”
Phương Chí Hằng ôm Đại Hắc ra cửa.
Ông ta mua một đống lớn đồ ăn trở về.
Lý Thiên Chân vẫn còn đang vẽ bùa.
Ông ta không còn hình tượng lải nhải ngày xưa, áo cởi ra hai cái cúc.