Phương Chí Viễn vốn là chờ bác sĩ tới mới .
Bị câu của Cao Trạm chọc giận.
Sắc mặt càng thêm âm trầm: “ sợ nhân quả. Nếu cô tiền với , sẽ kêu bắt cô .”
“Làm phong kiến mê tín, cô hậu quả gì.”
Tô Tiêu Thất: “...?”
Gặp qua vô .
Lại từng gặp qua vô hổ như .
“Được, ông nhớ lấy lời ông , nếu hối hận đó chính là chó.”
“Không bắt thì mau cút.”
Tô Tiêu Thất xoay rời .
Trong lòng Phương Chí Hằng chút thoải mái, vội ngăn cản Tô Tiêu Thất.
“Đồng chí Tô.”
“Chó ngoan cản đường.” Tô Tiêu Thất lạnh lùng ông .
Ánh mắt mang theo uy lực thể kháng cự, cho Phương Chí Hằng tự chủ bước chân tránh .
Mèo đen chậm rãi theo Tô Tiêu Thất.
Meo meo hai tiếng.
Đáng tiếc ai hiểu tiếng mèo của nó.
Nếu thì thể nó đang nhạo nhà họ Phương, cận kề cái c.h.ế.t còn phạm ngu xuẩn.
Quả nhiên, kẻ ngu ngốc thể cứu.
Trái tim nhỏ bé của Phương Chí Hằng hiểu lạnh hơn nửa, dẫn đến sắc mặt cũng trắng ít.
Vội vàng xoay :
“Anh cả, đuổi bọn họ ?”
Phương Chí Viễn: “...?”
Tính tình ông trừ tước đến nay , cũng chấp.
Ai Cao Trạm luôn cho ông mặt mũi, vì một con ranh con trực tiếp bỏ .
“Anh đuổi họ .” Phương Chí Viễn thở dài một .
Tô Tiêu Thất cùng Cao Trạm xuống tầng, Cao Trạm lái xe.
“Tiêu Thất, thật xin .” Ông sở dĩ Tô Tiêu Thất ở nơi là bởi vì nhà họ Cao.
Nếu ...
Lấy tính tình Tô Tiêu Thất sớm bỏ gánh .
Cao Trạm luôn luôn cho Phương Chí Viễn mặt mũi, cũng bởi vì nguyên nhân mà để Tô Tiêu Thất nghi ngờ.
“Không cần xin . Ông sẽ đến cầu chúng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-322.html.]
Tô Tiêu Thất xong câu nhắm hai mắt .
Quá buồn ngủ.
Tính tình chó của Phương Chí Viễn ông là đến, thể nào tới tìm Tô Tiêu Thất.
Cao Trạm quyết định chủ ý, chính bỏ tiền bù tiền lá bùa .
Không thể Tô Tiêu Thất hao tài.
Cao Trạm nửa lời, lái xe vững vàng.
Ở trong thành phố lượn hơn một tiếng.
Đến cửa đại viện.
Thấy hai em Phương Chí Viễn đang qua .
Cao Trạm: “...?”
Phương Chí Viễn nhớ lời chính ?
Xem vợ ông mang thai rắm.
Cao Trạm nhấn còi: “Này, chó ngoan cản đường.”
Sắc mặt Phương Chí Viễn trắng bệch, vẫn cố gắng cắn môi để cho lộ một nụ ấm áp.
“Cao Trạm.”
“Đừng gọi như , chỉ là giúp đỡ bên đạo sĩ dỏm.” Một chân Cao Trạm nhấn ga, xe vọt trong.
Lưu Phương Chí Viễn hít một khí thải.
Phương Chí Hằng: “...?”
Anh cả thật đáng thương, cho ông vô cớ .
Bộ tịch trời đất bao la ông đây lớn nhất ngày xưa còn.
Nghĩ đến nhà họ Phương bọn họ giống như nguyền rủa, liên tiếp xảy chuyện.
Ngay cả thời gian ngăn chặn để thở một cũng .
Tâm tình nhạo cả đáng thương của ông nháy mắt .
Phương Chí Hằng thởi dài một thật sâu.
Cũng nhà bọn họ chọc ổ xui xẻo ?
“Anh cả, chúng ...?”
“Đi nhà họ Cao.” Phương Chí Viễn vẫn là đem nào là mặt mũi nào là kiêu ngạo vứt ở phía .
Vợ cùng long phượng thai trong bụng vẫn là quan trọng.
Cũng gần năm tháng.
Kẻ cha ngu xuẩn là ông còn , đứa trẻ đáng thương dinh dưỡng đủ mới thể cái gì.
Phương Chí Viễn hai tiếng .
Cho mấy cái bạt tai.