Ông ta tương đối có hứng thú với con mèo hơn.
Vào trong nhà khách.
Mèo đen nhất định phải kéo tóc Tô Tiêu Thất, đi đến chỗ có mùi thơm bay ra.
Tô Tiêu Thất: “...”
“Đại Hắc, phàm là đổi thành người khác. Mày đã có thể tàn phế.”
Đại Hắc không buông tay.
Nó đói, cũng không ai có thể cản trở nó muốn ăn cơm.
Phương Chí Hằng nhìn địa phương Đại Hắc muốn đi: “Có thể là nó đói.”
“Phiền toái ông đi mua mười cái bánh bao, để con mèo xấu xí này căng chết.” Tô Tiêu Thất không dám thật sự kéo con mèo xuống, sợ nó kéo hết tóc đã không phong phú lắm của mình.
“Được.”
Phương Chí Hằng nhấc chân đi.
“Chớ diễn trò, nếu mày dám kéo tóc tao. Tối nay tao sẽ ăn mèo hầm.”
Giọng Tô Tiêu Thất rất hung.
Dáng vẻ cắn răng nghiến lợi làm mèo đen ngơ ngác sững sờ.
Muốn khóc cũng khóc không được.
Mèo đen ủy khuất ‘Meo’ một tiếng.
Chủ nhân mới quá nghèo.
Vẫn là chủ nhân trước giàu có, đáng thương nó từ mèo thiên kim giàu có đến mèo nữ nhà nghèo.
Mèo đen cũng rất ưu thương.
Cao Trạm không dám lên tiếng.
Rất sợ quấy rầy Tô Tiêu Thất mà sinh ra chi phí kỳ quái vượt định mức.
Ông ấy mang Tô Tiêu Thất lên tầng, thấp giọng dặn dò:
“Nhà họ Phương là gia tộc lớn nhất tỉnh An, không thể mang cô đi chỗ ở của bọn họ.” Cố ý hẹn ở bên ngoài.
Tô Tiêu Thất nghe một câu.
Đã hiểu.
Rơi vào trong tai cô thành nhà này cho tiền quẻ sẽ không ít.
Yên tâm lớn mật đi lên kêu giá cả.
Lên tầng tám.
Cả tầng lầu rất an tĩnh.
Ra khỏi thang máy, còn có bảo vệ đứng ở chỗ này.
“Ông Cao, ông Phương đang chờ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-319.html.]
Một người đàn ông đeo mắt kính viền vàng trong đó, dùng một đôi mắt sâu không thấy đáy như giếng cổ tỉ mỉ quan sát Tô Tiêu Thất.
Người trong đồng đạo.
Chỉ nhìn một cái, Tô Tiêu Thất thấy được khinh thường cùng xem kĩ trong mắt đối phương.
Người nọ nhìn Tô Tiêu Thất xong cũng không lại nhìn cô nữa.
Ở trong mắt ông ta, đây chính là một nữ đạo sĩ dỏm ngược gió gây án.
Người đàn ông đeo kính xoay người đi đến hành lang trước mặt.
Cao Trạm cùng Tô Tiêu Thất theo sát phía sau.
Ông ta gõ cửa.
Có người mở cửa, thấy người đàn ông đeo kính hơi lắc đầu một cái.
Tô Tiêu Thất: “?”
Chờ lát nữa bà cô làm sáng mù mắt chó hợp kim ti-tan của ông.
Người đàn ông trong phòng cùng với người đàn ông bị Đại Hắc cắn dưới tầng có năm phần tương tự, nhưng người này càng chín chắn vững vàng.
Một ánh mắt duyệt vô số người ở trên khuôn mặt không có biểu tình gì.
“Cao Trạm.”
Cao Trạm vỗ vai ông ta một cái, hiển nhiên hai người rất quen thuộc.
“Đây là đồng chí Tô, tôi từng cùng ông nói rất lợi hại.”
Phương Chí Viễn gật đầu với Tô Tiêu Thất, nhà bọn họ có đại sư huyền học đi theo. Nhưng chỉ đi theo với thân phận bí thư, chuyện lần này căn bản không giải quyết được.
Lúc này mới nghĩ ngựa c.h.ế.t coi như ngựa sống chữa trị.
Tìm viện trợ từ bên ngoài.
Đây là một gian phòng xép, Phương Chí Viễn chỉ bên trong phòng nói:
“Vợ tôi ở bên trong.”
Tô Tiêu Thất đi vào thì thấy một người phụ nữ trung niên nằm trên giường, ngủ không quá an ổn.
“Hồn bị người thu đi.”
Tô Tiêu Thất chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Phương Chí Viễn nhíu mày.
Lý trí nói cho ông ta, tuyệt đối là nói vớ vẩn...
Nhưng trong thâm tâm lại nói, Tô Tiêu Thất nói hẳn là đúng...
ông ta dời ánh mắt đến trên người người đàn ông đeo kính: “Lý Thiên Chân. Cô ấy nói... Có khả năng không?”
Lý Thiên Chân trước đó không nhìn ra hồn bị người thu .
Sửng sốt mấy giây.
Trong lỗ mũi ông ta hừ một tiếng: “Đồng chí Tô, sao cô biết là bà ấy thiếu hồn phách?”
Tô Tiêu Thất gật đầu lại lắc đầu.