“Mẹ của cháu không có, tôi cũng không có mà lại muốn g.i.ế.c mèo nhà tôi sao?” Tô Tiêu Thất buồn cười: “Tôi sợ cháu sẽ bị mèo ăn mất.”
Mèo Đại Hắc cong người lên.
Lập tức nhào tới, đẩy mạnh Tôn Tiểu Tam ngã xuống đất.
Trong mắt Tôn Tiểu Tam lộ ra vẻ dữ tợn, đưa tay muốn bóp cổ mèo Đại Hắc.
Mèo Đại Hắc nổi giận.
Dùng móng vuốt cào một cái.
Nó ngồi trên đầu Tôn Tiểu Tam, cố hết sức lấy hậu môn chà.
Cho đến khi hậu môn vô cùng sạch sẽ rồi mới bình tĩnh nhàn nhã bước tới cạnh chân chị Cố.
Chị Cố: ...Con mèo này thật là thông minh.
Tô Tiêu Thất nhướng mày: Làm tốt lắm.
Người qua đường dừng lại ăn dưa, không ai tiến lên nói thêm câu nào.
Chỉ sợ biến thành kỹ nữ thánh mẫu trong miệng Tô Tiêu Thất.
Dù sao thì trong nhà bọn họ cũng ăn thịt mỗi tuần một lần nha.
Tôn Tiểu Tam lau sạch mùi phân mèo trên mặt, đôi mắt nhỏ hung tợn trừng con mèo.
Thằng bé ghét mèo Đại Hắc, nghe nói chính là vì nó mà Tô Tiêu Thất mới không nhận nuôi bọn họ.
Vì sao có tiền nuôi mèo mà không thể nhận nuôi mình chứ?
Mèo có quan trọng hơn con người không?
Mèo Đại Hắc phản đối, kêu một tiếng meo meo với Tô Tiêu Thất.
Giống như đang nói: Nhân viên xúc phân, cậu ta trừng tôi.
Sự kiên nhẫn của Tô Tiêu Thất bị mài mòn, rõ ràng cô nhìn ra được Tôn Tiểu Tam đầy ác ý đối với mèo Đại Hắc.
“Tôn Tiểu Tam, nếu cháu muốn khóc lóc om sòm làm chuyện xấu thì cút đi tìm Tôn Hiểu Mai.”
“Muốn ỷ lại tôi thì cháu tìm nhầm chỗ rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-275.html.]
Từ khi Tôn Đạt cưới Thẩm Thúy Hà thì nhà họ Thẩm mấy năm nay càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn, chỉ trong bảy năm ngắn ngủi mà đã có bốn người chết.
Vận khí của nhà họ Thẩm đều bị Tôn Đạt và mấy đứa nhỏ hấp thụ hết.
Mấy đứa nhỏ khác của nhà họ Tôn đều không muốn đến, chỉ Tôn Tiểu Tam là có hứng thú. Muốn được Tô Tiêu Thất nhận nuôi để tương lai được ăn thịt và mặc quần áo mới mỗi ngày.
Tôn Tiểu Tam có chút bối rối.
Không phải mình chỉ muốn đến nhà họ Tô để ăn chút thịt thôi sao? Đã bảo thím Tần mua sườn rồi mà Tô Tiêu Thất còn không đưa cho mình.
Rõ ràng là mình cũng không cần nhiều mà.
Còn chưa nhắc tới chuyện muốn cô nhận nuôi, Tôn Tiểu Tam không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thằng bé nhìn Tô Tiêu Thất với vẻ mặt bối rối, miệng cắn đầu ngón tay, muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu.
Quần chúng ăn dưa bên cạnh nhìn mà lòng mềm nhũn thành một vũng nước.
“Thật là đáng thương.”
Chị Cố trừng mắt: “Vậy thì đưa nó về cho ăn một bữa đi.”
Mấy bà vừa nói câu đó lập tức thu lại dáng vẻ thánh mẫu: “Nhà tôi toàn là người già và trẻ nhỏ phải sống trong cảnh nghèo khó, thậm chí trong nhà còn không có nổi một khối đậu hủ.”
“Tô Tiêu Thất, buổi trưa nhà cô mua thịt, chẳng qua là chỉ một cái xương sườn thôi mà?”
Vẻ mặt Niếp Hồng như đang xem kịch hay: “Cô có cần phải keo kiệt như vậy không?”
Khóe miệng Tô Tiêu Thất nhếch lên: “Niếp Hồng. Sáng nay tôi ngửi thấy nhà cô đã ăn thịt. Hay là cô dẫn Tôn Tiểu Tam về đi.”
Niếp Hồng thay đổi sắc mặt.
“Hừ, nhà tôi không có thịt ăn.”
“Nhà cô có, chính vì Đại Hắc thấy nhà cô ăn thịt mỗi ngày nên hôm nay mới chống cự với tôi. Bất đắc dĩ nên tôi mới bảo chị Tần mua một khúc xương sườn về.”
Trong lòng Tô Tiêu Thất rất sung sướng.
Chỉ thích nhìn vẻ mặt của Niếp Hồng khi hận cô nhưng lại không g.i.ế.c cô được.
Lần nào cũng bị Tô Tiêu Thất làm cho mất mặt.
Niếp Hồng: .”..Mèo béo c.h.ế.t tiệt, ngày nào cũng ngồi xổm trong bếp nhà tôi sao?”
“Ý kiến của cô hay lắm.” Niếp Hồng thở hồng hộc rời đi.