Trong lòng thầm nghĩ: 108 vị tổ sư ơi, thấy lương tâm của con rồi chứ? Phải phù hộ cho con kiếm được nhiều tiền đó, thế mới có thể chuẩn bị được thêm nhiều tiền vàng hương nhang lên cho các vị.
Nhớ rằng chỉ cần trên trời chúng ta lăn lộn không chết, thì phải lăn lộn đến chết.
Triệu Lộ móc từ trong túi ra một xấp tiền, rút ra từ trong đó năm tờ mười tệ đưa cho Tô Tiêu Thất: “Cho cô, cảm ơn cô đã giúp tôi biết chân tướng.”
Tô Tiêu Thất vui vẻ nhận hai tờ trong đó.
“Của bà là hai mươi tệ, bọn họ là năm mươi tệ.”
“Mẹ bà vẫn là một du hồn bay lượn khắp nơi, đợi chút nữa tôi giúp bà ấy siêu độ, để bà ấy yên tâm đi đầu thai.”
Triệu Lộ đã hiểu vì sao chị dâu luôn nói Tô Tiêu Thất rất tốt.
Trần Tri Ý cũng xem Tô Tiêu Thất là ân nhân.
Mắt cô rớm lệ: “Cảm ơn.”
Tô Tiêu Thất xua xua tay: “Nhận tiền của người thì phải thay người diệt hoạ.”
Sư đoàn trưởng Trần bóp bóp mi tâm, tầm nghiêm trọng của sự việc, đương nhiên không thể trêu đùa.
Sợ rằng người đó có là mẹ của ông ấy thì cũng không được.
Sư đoàn trưởng Trần sao luyến tiếc mẹ mình chứ, trong lòng cũng có mức độ, làm sai thì phải nhận phạt.
“Triệu Lộ. Báo cảnh sát đi.”
“Trần Đỉnh Hoà, chuyện này ai cũng không thể nói giúp. Đối với những người đó ở quê chúng tôi, nếu có thể giúp bọn họ làm chút chuyện gì đó thì chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.” Sắc mặt sư đoàn trưởng Trần lạnh lẽo: “Hãy xem đó là sự chuộc lỗi của chúng tôi.”
Nói xong.
Ông móc từ trong túi áo ra năm mươi tệ đặt trên bàn, dùng vại sắt tráng men đè lên tiền.
Ngay sau đó liền rời khỏi tiểu viện.
Trần Đỉnh Hoà: “…” Tin lời nói lung tung của đạo sĩ dỏm sao?
Cô có bản lĩnh lớn như vậy, sao không tới cục cảnh sát làm viên chức đi?
Triệu Lộ nhìn chằm chằm Trần Đỉnh Hoà, trong mắt đầy chế nhạo: “Ông còn muốn ép đại sư kéo dài mạng sống cho người mẹ trơ trẽn vô địch đó của ông sao?”
Trần Đỉnh Hoà đen mặt, giơ tay lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-266.html.]
“Triệu Lộ, bà ấy là mẹ của tôi.”
“Bà ta là tội phạm g.i.ế.c người.” Triệu Lộ hung tợn trợn trừng hai mắt: “Mẹ tôi c.h.ế.t rồi, bà ta cứ đòi tắm rửa thay quần áo cho mẹ tôi.”
“Tôi còn tưởng là bà ta tốt bụng, hoá ra là lòng lang dạ thú.”
“Bà…” Trần Đỉnh Hoà giơ tay lần nữa.
Tô Tiêu Thất thờ ơ liếc Trần Đình Hoà: “Ông cũng di truyền gen làm chuyện xấu, muốn bị trời phạt sao?”
“Đệt.”
Trần Đỉnh Hoà tức giận mắng một câu, thu tay lại. Lạnh lùng nhìn Tô Tiêu Thất:
“Mày đừng có ở đây thả đá xuống giếng.”
Lâm Bình nhếch miệng cười lạnh: “Trần Đỉnh Hoà, ông đừng không biết tốt xấu. Bản thân ông bị trời phạt, đừng để ảnh hưởng tới đứa trẻ.”
Bà ấy cuối cùng cũng nhìn rõ rồi.
Nhà họ Trần có Trần Đỉnh Hoà và chị chồng Trần Ngọc Phương, bản chất có thể giống với mẹ chồng.
Trần Đình Hoà chỉ cảm thấy hôm nay xui xẻo.
Là đoạn thời gian này xui xẻo, từ khi gặp tên đạo sĩ dỏm này, từng chuyện liên tiếp trong nhà.
Ông ta híp hờ mắt, vẻ mặt càng ngày càng khó chịu.
Tô Tiêu Thất ôm mèo béo Đại Hắc, tay nhẹ nhàng vuốt ve lông nó, vẻ mặt nhàn nhã thong dong, không có gì không vui.
Hoàn toàn là quần chúng hóng hớt chuyện trình độ tốt nhất.
“Đại Hắc, ông ta trừng tao.”
Mèo Đại Hắc trong lòng không vui, “Meo” đứng dậy nhảy lên trên đầu Trần Đình Hoà, giơ móng vuốt mập mạp lên tát cho ông ta mấy cái.
Quạt c.h.ế.t cái thứ c.h.ế.t tiệt này.
Trần Đình Hoà nghiến răng: “Con mèo béo c.h.ế.t bầm, xuống đây cho tao.”
Ông ta duỗi tay kéo mèo béo Đại Hắc.
Mèo béo Đại Hắc mập thật, nhưng lại tự nhận vóc dáng mình mảnh nhỏ thon thả không gì sánh được.