Tô Tiêu Thất cầm túi vải về phòng, đứng dậy đi ra mở cửa.
Mèo béo Đại Hắc lười biếng làm ổ trên cây trong sân ngủ say, thấy Tô Tiêu Thất ra ngoài bèn ngẩng đầu lên rồi lại hạ đầu xuống ngủ tiếp.
“Sư đoàn trưởng Trần. Vào đi.” Tô Tiêu Thất nhìn thấy sư đoàn trưởng Trần cùng một người đàn ông nhỏ tuổi hơn ông ấy tiến vào phòng.
Mi tâm người này gồ lên, đem theo cảm giác rất ác.
Vừa nhìn liền biết là một người tính tình rất nóng nảy.
Không để hai người họ vào phòng, trực tiếp để họ ngồi trong vườn.
“Tôi đi rót trà.”
“Không cần, ngồi đi. Tôi với anh trai tôi qua đây tìm cô có chuyện.” Em trai sư đoàn trưởng Trần mặt đầy khó chịu.
Vẻ mặt Tô Tiểu Thất rất bình tĩnh.
“Đến kiếm chuyện sao?”
Sư đoàn trưởng Trần: “?”
“Cô đi rót trà cho chúng tôi đi.”
Miệng em trai sư đoàn trưởng Trần giật giật, chạm phải ánh mắt của sư đoàn trưởng Trần bèn nhẫn nhịn.
Tô Tiêu Thất rót hai chén trà đặt lên bàn.
Ngồi xuống đối diện với bọn họ: “Nếu là chuyện của mẹ ruột ông thì tôi bất lực.”
Cô vừa mở miệng liền từ chối.
Em trai sư đoàn trưởng Trần cực kỳ thất vọng: “Cô nguyền rủa mẹ của tôi, vì bà ấy đã làm một vào chuyện xấu sao?”
Giọng Tô Tiêu Thất khoan khoái: “Nực cười, tôi bảo bà ấy làm chuyện thất đức sao?”
“Bản thân ông không ỉa được, còn trách định luật của Newton sai*.”
*Ý là chỉ biết đổ lỗi cho người khác.
“Mẹ của ông ba tuổi đã cố ý đ.â.m mắt mình bị thương rồi vu oan cho chị của bà ta.”
“Năm tuổi thả cứt chuột vào cháo gạo của em trai.”
“Bảy tuổi đẩy bé gái cùng thôn xinh đẹp hơn mình rớt xuống sông, đứa bé gái đó vì thiếu khí mà trở nên ngốc nghếch.”
Sư đoàn trưởng Trần: “…” Cô đang nói ai vậy?
Em trai sư đoàn trưởng Trần “…” Con nhóc c.h.ế.t tiệt, còn không câm miệng.
“Chín tuổi thấy goá phụ Lý trong thôn tìm được một người đàn ông góa vợ, liền đưa người đi xem trộm góa phụ Lý và người đàn ông góa vợ tạo em bé…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-264.html.]
“Đừng nói nữa.” Em trai sư đoàn trưởng Trần mặt mày u ám.
Tô Tiêu Thất nhất thời không đề phòng, bị doạ ôm ngực.
Mặt đầy châm biếm:
“Ông giống y hệt người mẹ thất đức kia của ông, đúng là tiêu chuẩn kép.”
“Nếu bà ta công đức đầy mình còn sợ người khác nguyền rủa sao?”
Em trai sư đoàn trưởng Trần sắp cắn vỡ cả răng, đó là mẹ của ông ta. Sao có thể nhìn mẹ chết?
Tục ngữ có câu: Lời không thể nói lung tung, tà không thể không tin.
Ông ta tin Tô Tiêu Thất có thể giải quyết chuyện này.
Sư đoàn trưởng Trần há hốc miệng, không thể tin nghe những chuyện Tô Tiêu Thất kể ra.
Càng đáng sợ hơn, đó là chuyện mẹ ông ta lúc còn nhỏ.
Trong lòng ông ta tự nhiên tin rồi.
“Tiêu Thất.”
Sư đoàn trưởng Trần vừa mở miệng, liền bị Tô Tiêu Thất chặn trở lại.
“Tôi không thể giúp người làm nhiều chuyện xấu, như vậy gặp phải nghiệp quật.” Tô Tiêu Thất thần bí lải nhải nói một câu: “Hôm nay ông sẽ bị hao tài.”
“Tôi?” Sư đoàn trưởng Trần ngẩng đầu.
“Là ông ta.”
Sư đoàn trưởng Trần tâm trạng rất nặng nề.
Sắc mặt em trai ông ấy đen thui: “Không phải là cô không thể giúp, mà là cô không muốn giúp.”
Ông già này nói đúng rồi đấy.
Tô Tiêu Thất chính là không muốn giúp.
“Trên tay bà ta có mạng người.”
“Thời kỳ chiến tranh qua đi, khi đó người trong tay có mạng người không chỉ có mình bà ấy.”
Mặt Tô Tiêu Thất trầm xuống.
“Vậy ông đi tìm người có thể giúp đi? Thời kỳ chiến tranh mạng người đó là vì bất đắc dĩ mới có, còn mẹ của ông thì sao?”
“Chỉ vì ghen tức người ta xinh đẹp hơn bà ta liền đẩy người ta xuống sông.”
“Cảm thấy thú vị, ép người phụ nữ góa chồng tự sát.”