“Không có gì thương xót, sư đoàn trưởng Trần không phải người không nói lý.”
“Đều giải tán đi.”
Tô Tiêu Thất ôm mèo đen mập về trong nhà.
Rửa mặt một chút, ngồi ở trên giường đả tọa. Mèo đen mập ở mỗi một chỗ trong nhà đều tuần tra một lần, ra vẻ đây là địa bàn lãnh thổ của nó.
Chính mình mới nhảy lên bàn năm ngăn, cúi đầu tắm rửa chải lông vuốt tóc cho chính mình.
Mèo đen mập bụng vang lên ọt ọt, nó lười đến cực kỳ, bốn cái chân của nó cụp xuống nằm bò, đầu cũng không muốn nâng lên chút nào.
Tô Tiêu Thất chậm rãi mở to mắt.
“Hắc, nhóc đúng là cái thùng cơm nha.”
Nhà người bình thường ai mà nuôi không nổi Đại Hắc, nên mới có thể bị chủ nhân trước kia bỏ rơi nhỉ?
Đại Hắc meo một tiếng kháng nghị, mới không phải bị chủ nhân trước bị bỏ rơi, chỉ là người phụ nữ chán ghét kia bắt được nó, đem nó ném tới địa phương rất xa.
Nó tìm không thấy chủ nhân cũ đang ở nơi nào.
Tô Tiêu Thất cà khịa trêu chọc, nhưng cũng luyến tiếc để nó bị đói.
“Nhóc chờ đó. Chị sẽ làm cái bánh nướng áp chảo cho nhóc ăn.”
Nửa giờ sau, mười cái bánh nướng áp chảo được làm xong.
Chính cô xé non nửa cái bánh nướng áp chảo cầm ở trong tay, còn lại tất cả đều đặt ở vào cái bồn gốm màu đời Đường kia của mèo đen mập.
Bưng đến bàn năm ngăn.
Mèo đen mập lười biếng nằm bò, chỉ có vùi đầu ở trong bồn, ăn một cách rất là vui sướng.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Tiêu Thất mở cửa ra.
Vài người thím nhà tập thể ngồi xổm ở cửa nhà cô.
Tô Tiêu Thất: “……?”
“Mọi người?”
Trong đó một người thím đứng lên cười cười: “Tiêu Thất, bọn ta có chút việc muốn hỏi cô.”
“Xem bói xem tướng năm tệ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-260.html.]
“Không xem bói không xem tướng, chính là hỏi chút ý kiến.” Bà thím luyến tiếc phải trả năm tệ.
Tô Tiêu Thất tính một quẻ cho chính mình hôm nay:
Chỉ cần là làm việc, thì phải hỏi tiền.
“Thím. Việc đó cũng phải thu phí.”
“Ngày hôm qua cô đoán cho thím Đồng và mẹ của sư đoàn trưởng Trần không có thu phí mà.”
Tô Tiêu Thất nhếch mí mắt: “Sao thế? Bọn họ còn thiếu một người, muốn hả?”
Bà thím vội vàng lui về sau một bước: “Không có không có. Tôi ngẫm lại cũng không có chuyện gì quan trọng, đất trồng rau còn có chút chuyện chưa làm xong.”
Vài người bên cạnh cũng cùng nhau nói:
“Tôi cũng muốn trở về làm việc.”
Chờ đến sau khi mọi người rời đi, mới có một người phụ nữ gầy yếu sắc mặt tái nhợt nhích lại gần.
“Tôi có năm tệ.”
Tô Tiêu Thất nhìn bà ta tựa hồ có chút không quá bình thường: “Vào đi.”
Người phụ nữ kia dựa sát vào vách tường để đi, vừa vào sân sau liền đứng ở đó.
Tô Tiêu Thất cũng không có thói quen mời tất cả mọi người vào trong phòng, chỉ vào ghế đá trong viện nói:
“Ngồi ở chỗ này đi.”
Ghế đá được kê gần tường sân của một nhà khác, nhà kia vẫn để trống, không có ai vào ở.
“Bà muốn hỏi chuyện gì?”
Sau khi kiểm tra trực quan, người phụ nữ này chỉ tầm ba lăm bốn mươi ký. Cổ tay không to bằng cái chân của mèo đen mập, bà ta lẳng lặng ngồi ở trong sân nhà Tô Tiêu Thất.
Điều chỉnh hô hấp xong.
Tô Tiêu Thất đứng lên đi vào trong phòng, lấy một một ly nước đường cho người phụ nữ này.
Đặt biệt mua mấy cái lu tráng men lu về, là để cho khách tới trong nhà dùng.
Cô đem nước đường ra đưa cho người phụ nữ.
Người phụ nữ ngẩng đầu, gương mặt tái nhợt lộ ra một tia cảm kích.
“Cảm ơn. Tôi uống không vô, bình thường sẽ cảm thấy đói nhưng vừa đến thời điểm ăn cơm lại cảm thấy thực no.” Đôi tay người phụ nữ bưng lu tráng men uống hai ngụm: “Trong mộng luôn mơ thấy một bà béo mắng chửi tôi.”
“Chồng tôi bảo thần kinh của tôi có vấn đề.”