Tô Tiêu Thất nhìn không trung: “Em còn cho rằng phải một hai giờ nữa chứ.”
Chị Hoàng: “?”
“Rốt cuộc là chuyện như thế nào vậy? Bình thường khi em nhìn thấy người khác gặp nạn, đều thích duỗi tay giúp đỡ mà.” Chị Hoàng đè thấp tiếng nói: “Chị nghĩ sẽ có người mượn chuyện này làm cái cớ.”
“Chuyện của bà ta thật sự là em không giúp được.”
“Oan có đầu nợ có chủ đều chờ tính sổ, em không biện pháp gánh vác nghiệp thay bà ta.” Tô Tiêu Thất giúp người cũng sẽ có lựa chọn.
Nếu là oan có đầu nợ có chủ sát khí quá nặng, cô sẽ không tham gia vào nhân quả của người khác.
Chị Hoàng vuốt ấn đường: “Khẩu tử nhà ta nói, sau khi Tô Tiêu Thất cùng người gia đấu đá xong liền thay đổi.”
“Ha ha ha.” Tô Tiêu Thất coi như đây là lời khen ngợi cô.
Chị Hoàng choáng váng kéo Tô Tiêu Thất đến nhà ăn cơm.
Cô nghĩ ngợi, rồi dắt theo con mèo đen mập cùng đi qua.
Thẩm Tiểu Cương vừa nhìn thấy mèo đen mập liền muốn đi qua sờ mèo, cố tình con mèo đen mập này rất kiêu ngạo.
Khiến cho Thẩm Tiểu Cương tức gần c.h.ế.t cũng không biện pháp nào.
Sức ăn của mèo đen mập rất lớn, Tô Tiêu Thất còn đặc biệt lấy từ nhà mình một cái bồn đẹp. Nhưng đồ quỷ nhỏ này bắt bẻ khiếp, không thèm liếc mắt nhìn cái bồn nhôm này.
Còn ở bên trong mắng rằng đã tiểu vào đó.
Tô Tiêu Thất đành phải chọn lựa, từ một đống đồ cổ tìm ra cái bòn sứ gốm màu đời Đường cho nó làm chén.
Chị Hoàng thấy long trọng như vậy, cũng không hỏi gì.
“Mèo nhà em có thể ăn mấy cái sủi cảo nước?”
“Chắc cũng tầm hai mươi cái ạ.” Sức ăn của Tô Tiêu Thất có thể ăn sáu bảy cái.
Chị Hoàng gắp hai mươi cái sủi cảo đặt vào trong bồn cho Tiểu Hắc.
Nó bước bước chân cao quý tới ăn sủi cảo nước.
Chị Hoàng không kiềm được tặc lưỡi: “Tiêu Thất. Em nuôi mèo tinh tế như vậy, không phải dùng để bắt chuột sao?”
“Tiểu Hắc nhà em không bắt chuột.” Đồ quỷ nhỏ này bắt quỷ thì không sai biệt lắm.
Cô nhìn ra được Tiểu Hắc không phải mèo đen bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-257.html.]
Tô Tiêu Thất và chị Hoàng đang nói chuyện ở nhà, Thẩm Tiểu Cương từ trong viện chạy tới. “Thím, có người gõ cửa nhà thím ạ.”
“Ai vậy?”
“Là một bà già.”
Chị Hoàng hoảng hốt: “Không phải là thím Đồng tìm em tính sổ chứ?”
Tô Tiêu Thất đỡ trán: “Quỷ sợ em. Sư tổ em rất nhiều nha.”
Cô buông chiếc đũa trong tay xuống, đi ra ngoài.
“Vị nào tìm tôi vậy ạ?”
Đêm nay ánh trăng không lớn, nhìn không rõ ràng. Chỉ thấy được một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ: “Cô là Tô Tiêu Thất?”
“Là tôi.”
Người phụ nữ kia sắc mặt chợt trở nên chanh chua, giơ tay tát Tô Tiêu Thất.
“Tiện nhân nhà cô, ai cho cô lá gan châm ngòi quan hệ của tôi và con cháu.”
“Cô đoạt đàn ông của Trần Viện nhà tôi tôi không nói, còn khiến cho đồ xui xẻo trở lại. Rốt cuộc lòng cô có chút an yên nào không?”
Tô Tiêu Thất lạnh lùng nhìn bà ta.
Nhẹ nhàng nghiêng người một cái, khiếng cho bàn tay rơi xuống hư không.
Tô Tiêu Thất biết đây là mẹ của sư đoàn trưởng Trần, chính là bà già đã đẩy cháu gái của mình vào hố lửa.
“Cô còn dám trốn?”
Tô Tiêu Thất nổi giận.
“Bà già c.h.ế.t tiệt, trán bà quá cao. Xương gò má cao, tướng mạo khắc nghiệt. Đều là do bà làm chuyện xấu làm quá nhiều, nghiệt nợ tích lũy quá nhiều. Ở chỗ này mắng tôi, không bằng mau chóng đi ăn năn hóa giải nhiều chút đi.”
Dừng một chút, Tô Tiêu Thất không chút để ý bổ sung:
“Tuy rằng cũng không có ích gì.”
Tô Tiêu Thất nói một cách nghiêm túc, khiến cho quần chúng vây xem lại sợ tới mức c.h.ế.t khiếp.
Có người còn không biết nhà sư đoàn trưởng Trần đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ có chính ủy Chu biết.