Tô Tiêu Thất rất khéo léo trong việc dâng hương cho sư tổ.
Trong miệng cô lẩm bẩm, yêu cầu sư tổ tìm cách trốn khỏi vị trí của bọn họ.
Không nghĩ tới sư tổ đại thần tiên không hưởng thụ hương khói.
Những vòng khói bắt đầu trở nên lộn xộn.
Nhóm sư tổ không nói nên lời, đồ tôn bất hiếu Tô Tiêu Thất này chính mình không chịu nằm yên, cứ nhất quyết một hai phải lôi kéo bọn họ vào cuộc.
Bộ tưởng mỗi ngày thượng tấn chức vị rất đơn giản sao?
Tần Nham kinh ngạc nhìn vòng khói trước mặt bài vị: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tô Tiêu Thất thờ ơ nói:
“Sư tổ đang mắng tôi.”
Tần Nham im lặng.
Anh ta cũng muốn mắng người.
Tô Tiêu Thất cầm khăn lông, lọ tráng men và bàn chải đánh răng bước tới cửa: “Ra ngoài. Chờ tới khi anh nhận ra rằng tiền bạc là thứ ngoài thân thì hãy đến gặp tôi.”
“Đồng chí, sao cô lại không rõ đạo ký thế này?”
“Tôi không ăn trộm ăn cướp chỉ kiếm từ anh vài tệ thì có làm sao?”
“Cô lừa đảo.” Tần Nham không phục.
“Cái đồ xui xẻo anh rất đáng chết.” Tô Tiêu Thất dùng sức đóng cửa phòng lại: “Tôi nói cho anh biết, khi vận may của anh bị hút hết, khi đi trên đường anh sẽ bị một cây gậy cời lửa đã tắt từ giữa không trung rơi xuống và g.i.ế.c c.h.ế.t anh.”
“Kẻ thù của anh thì dùng vận may của anh để ăn sung mặc sướng, có xe thơm, người đẹp và biệt thự cao cấp.”
Tần Nham cau mày, không kể gian khổ và giản đơn, sao cứ mở miệng ngậm miệng thì đều là hưởng thụ?
Tô Tiêu Thất nhưng không để bụng anh ta chửi thầm, anh cứ gian khổ giản đơn, tôi cứ hưởng thụ mỹ thực.
Mọi người đều đúng như nhu cầu của mình.
Chờ sau khi cô rửa mặt xong, cất bài vị sư tổ vào ba lô.
Xách theo hành lý của chính mình, con mèo đen mập thì ngồi xổm trên vai.
Một người một mèo cùng đi xuống lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-251.html.]
Ra khỏi cửa khách sạn.
Tần Nham đứng ở bên cạnh xe, thấy Tô Tiêu Thất đi ra thì hô một tiếng:
“Đạo sĩ dỏm. Lại đây.”
Tô Tiêu Thất mắt nhìn thẳng, đi thẳng đến phương hướng nhà ga.
Tần Nham tiến lên một bước cản đường của cô: “Đạo sĩ dỏm, có muốn kiếm tiền không?”
Tô Tiêu Thất lộ ra một nụ giả cười tạo chuyên nghiệp: “Chịu bỏ tiền rồi sao?” Dám kêu Tô Tiêu Thất là đạo sĩ dỏm, xem xem cô có lừa c.h.ế.t anh ta không.
Thế nào cũng phải khiến anh ta chảy nhiều “máu” nhất mới được.
Tần Nham tò mò nhìn thoáng qua con mèo đen mập trên vai Tô Tiêu Thất, nghĩ đến bị nó cắn một ngụm, tức khắc trước mắt tối sầm thiếu chút nữa anh ta lại muốn hôn mê.
“Cô muốn bao nhiêu tiền?”
Tô Tiêu Thất ghét bỏ nhìn về phía anh ta.
“Quỷ xui xẻo c.h.ế.t tiệt, tiếc tiền thì tránh ra. Tôi nghĩ khi anh c.h.ế.t chắc vẫn ôm khư khư bình tiền xui xẻo theo cùng nhỉ.”
Một tiếng hai tiếng đều là quỷ xui xẻo, đây là lễ phép của cô sao?
Tần Nham rất muốn nổi giận, nhưng cố tình những lời nói của Tô Tiêu Thất rất chính xác.
Có một số việc ngay cả người bên cạnh cũng không thể biết rõ ràng đến như vậy.
Chỉ có anh ta và đạo sĩ dỏm trước mặt này biết.
Anh ta nheo nheo mắt, lướt qua người Tô Tiêu Thất, giọng điệu nghiêm túc nói:
“Nếu cô thật sự có bản lĩnh, tự nhiên tôi sẽ không bạc đãi cô.”
“Còn nếu cô nói xạo, như vậy thì…”
Ý cảnh cáo trong lời nói rất rõ ràng.
Tô Tiêu Thất còn đang vội vã trở lại Mục Dương, cô ngẩng đầu nhìn nhìn mặt trời ở hướng đông.
“Tôi muốn đến Mục Dương, anh tốt nhất nên quyết định nhanh lên.”
“Tôi đang đi tỉnh thành An Tỉnh, có đi qua Mục Dương. Cô có muốn quá giang xe tôi không?” Tần Nham lái một chiếc xe jeep, mặt trên có không ít đồ vật.
Tô Tiêu Thất liếc mắt nhìn một cái.
“Đi thôi.”