Vừa nói xong, bị bà cụ già mắng một tiếng: “Giao cho con làm cái gì? người khác lại nghĩ con không ưa anh em bọn họ, vẫn nên để một bà già như mẹ làm.”
“Mẹ...” Cô cả Chiến dài giọng.
Mái tóc bạc của bà cụ được túm lại.
Lúc nói chuyện mặt đầy nếp nhăn, cười nói:
“Tiêu Thất, cái miệng ngu xuẩn của cô cả Chiến của cháu không đấu lại được mẹ chồng cháu, bà mặt dày miệng lưỡi sắc bén, nếu có chuyện gì xảy ra để bà ra mặt, hiểu quả hơn là với cô cả Chiến của cháu.
“Cảm ơn bà.”
“Haizz, dù sao các cô gái ở thành phố đều rất ngốc.” Bà cụ vừa nói vừa cười.
Tô Tiêu Thất lấy từ trong túi ra một tờ giấy bùa màu đỏ đưa cho bà cụ.
“Bà, cho bà cái này.”
Bà cụ sửng sốt, nhận lấy dán vào người một cách quý giá.
“Aizz, vào mùa xuân bà đã biết bản thân không sống được lâu. Bây giờ có tấm bùa này, có phải có thể giúp bà không cảm thấy đau đớn không?”
Tô Tiêu Thất gật đầu.
“Phải”
“Cảm ơn cháu.”
“Vâng, nhưng không thể thay đổi số phận.” Tô Tiêu Thất thừa nhận.
Cô cả Chiến không nói gì, chỉ quay đầu lại lau nước mắt.
Mẹ chồng vừa cười vừa mắng một câu: “Bà có phước hơn bố chồng nhà cháu nhiều lắm. Chẳng lẽ muốn sống lâu trăm tuổi thành con yêu quái già sao?”
Khoảng mười người đi về phía lối vào làng.
Cô cả Chiến nhìn thấy đó là anh em Chiến Trường Căn và Chiến Trường Câu và anh em họ của họ.
Ngoài ra còn có anh cả, anh trai thứ hai và cô con dâu của Chu Xảo Lan.
Nhìn xem, thái độ này là muốn tính sổ với Tô Tiêu Thất sao?
“Tiêu Thất, mau trốn đi.” Cô cả Chiến vội vàng đứng dậy kéo Tô Tiêu Thất vào nhà.
Tô Tiêu Thất lấy ra một nắm hạt dưa và ăn một cách không quan tâm.
“Bà, giúp cháu tìm mấy người thích ăn dưa bở. Có muốn ăn dưa bở nhà họ Chiến không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-244.html.]
Bà cụ hai mắt sáng lên: “Ăn, là loại dưa gì?”
Bà cụ chạy nhanh, đến đường lớn còn không biết là dưa đỏ hay dưa tây? Hoặc dưa vàng?
Dù sao miễn là có dưa để ăn.
Người trong làng không kén ăn.
Tô Tiêu Thất kéo cô cả Chiến ngồi xuống, nói: “Đừng hoảng, đừng hoảng.”
Đợi Chiến Trường Căn bọn họ đến gần.
Tô Tiêu Thất ở bên cạnh tìm được một mảnh rác ném vào: “Thằng sáu, vợ cậu không cùng cậu về sao?”
Chiến Trường Căn bị bùn rác ụp vào mặt. Buổi sáng anh ta vừa bị chú cả chú hai bắt chẹt, bây giờ lại thấy Tô Tiêu Thất đang ngồi trước nhà cô cả Chiến khiêu khích mình.
Anh ta tức giận chửi thề:
“Tô Tiêu Thất, nếu không phải cô rủa Xảo Lan. Con trai tôi sẽ không bị phá thai.”
Dâu cả Chu, dâu thứ hai Chu liếc nhìn.
Xắn tay áo bước tới: “Một đứa em chồng tội nghiệp như tôi, gả vào nhà các người làm trâu làm ngựa chưa được hưởng phúc hôm nào, lại bị người chị dâu ức hiếp.”
Tô Tiêu Thất:……. Mắt mù quá vậy?
“Tôi là muốn bắt nạt đấy, làm sao?”
Hai đứa con dâu nhà họ Chu không ngờ Tô Tiêu Thất lại thừa nhận thẳng thắn như vậy, giọng nói tràn đầy vui mừng.
“Hừ, muốn thế nào? Mẹ chúng tôi ở đây, không có 50 tệ thì không giải quyết được vấn đề.”
Tô Tiêu Thất đột nhiên ý thức được: “Chỉ có năm mươi tệ? Tôi còn tưởng rằng là một trăm.”
“Một trăm, người nhà chúng tôi 50.” Con dâu thứ 2 Chu trừng mắt nhìn con dâu cả Chu.
Hai chị em dâu nhà họ Chu thầm nghĩ vợ Chiến Bắc Hành dễ nói chuyện như vậy, đầu óc cô có vấn đề sao?
Tô Tiêu Thất gật đầu.
Rút trong túi ra một tờ giấy vệ sinh màu hồng.
Cô dùng bút đen vẽ những thứ lộn xộn lên đó, giống như những bóng ma vẽ bùa. Phía sau viết chữ năm mươi.
“Cô đùa chúng tôi sao?”
Con dâu cả Chu rất tức giận.
Cô ta quanh năm làm việc rất có sức, nên bước tới nắm lấy tay Tô Tiêu Thất.