Buổi Livestream Xem Bói Đặc Biệt - Chương 242

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:29:45
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ nghĩ đến trái tim Thi Hồng Anh lại đau rỉ máu.

Một con gà mái bị cô ăn hết, ba ngày không ăn cũng không sợ.

Cô chưa đầy ba tiếng lại kêu đói.

“Cô muốn ăn gì?”

“Lấy hai quả trứng và chiên cho tôi.”

Thi Hồng Anh liên tục lắc đầu: “Trong nhà không có trứng.”

Tô Tiêu Thất thuận tay lấy ra một mảnh giấy vệ sinh màu hồng, trên đó vẽ một lá bùa. Nhấc giấy vệ sinh lên định dán lên, Thi Hồng Anh sợ đến mức lập tức ngồi xổm xuống.

“Tôi đi lấy trứng.”

Bác sĩ tình cờ bước ra:……. chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chuột chù Thi Hồng Anh nghe lời như vậy?

Tô Tiêu Thất mỉm cười với bác sĩ và nói: “Vất vả rồi. Mẹ tôi nói rằng ngoài 50 xu phí khám bệnh, còn cho cậu hai kg bột mì và hai quả trứng.”

Người bác sĩ giờ đã hiểu.

Anh ấy phớt lờ cái nháy mắt của Thi Hồng Anh.

“Vậy cảm ơn chị dâu.”

Bác sĩ cũng không rời đi, duỗi chân kéo ghế. Ngồi lên ghế đợi Thi Hồng Anh múc bột và lấy trứng.

Thi Hồng Anh khóc ra mặt.

Vừa định nói gì đó, Tô Tiêu Thất đã đặt giấy vệ sinh vào.

Thi Hồng Anh dù có cố gắng tránh né thế nào cũng không thể trốn nổi.

Bà ta cầm cái chậu đi vào phòng, mục hai bầu bột mì lớn, cũng phải khoảng bốn, năm kg bộ mì.

Sau đó lấy ra năm quả trứng trong giỏ dưới gầm giường.

Đưa toàn bộ bột và trứng cho bác sĩ.

Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho cậu đấy.” Cũng có thể nghe thấy tiếng răng hàm của bà ta rung lên.

Bác sĩ trong lòng vui mừng, không chịu được khi thấy người nhà Chiến Đại Hà ăn không ngon.

Thấy Tô Tiêu Thất cố tình làm khó Thi Hồng Anh.

Anh ấy lợi dụng chuyện này rất mượt mà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-242.html.]

“Cảm ơn chị dâu, chị thật rộng lượng.” Nói xong, anh gật đầu cảm ơn Tô Tiêu Thất.

Chờ cho đến khi bác sĩ rời đi.

Tô Tiêu Thất dùng ngón tay làm một động tác, Thi Hồng Anh tỉnh lại.

Trong thâm tâm bà ta biết rằng não bà ta không thể khống chế được động tác của tay mình.

Thi Hồng Anh ngồi phịch xuống đất.

Bà ta nước mũi chảy ròng ròng: “Tô Tiêu Thất, cô trở về đi. Từ nay về sau, chúng ta sinh tử, già bệnh c.h.ế.t không liên quan gì đến cô.”

Bà ta sợ Tô Tiêu Thất ở lại lâu hơn, xà nhà cũng bị cho đi.

“Mẹ, tôi không đi.”

Thi Hồng Anh dừng lại và nhìn cô dữ dội. “Vậy thì đừng trách chúng tôi.”

Tô Tiêu Thất ngồi trên ghế: “Mẹ, mẹ nên đi lấy mấy quả trứng cho tôi đi.”

“Đừng nghĩ đến việc đợi Chiến Trường Chinh mang người tới, anh ta còn chưa đến xã.” Tô Tiêu Thất cười vô hại.

Vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Tim Thi Hồng Anh đập thình thịch. Làm sao cô biết Trường Chinh sắp đến xã?

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, nhưng Thi Hồng Anh lại đi lấy ba quả trứng đưa cho Tô Tiêu Thất.

Tô Tiêu Thất cầm trứng đến.

Thản nhiên nói: “Tôi không muốn nhiều, các người đưa cho tôi tám trăm tệ. Sau đó viết một lá thư cắt đứt quan hệ với Chiến Bắc Hành. Đừng nói mấy cái gọi là ơn nuôi dưỡng hơn ơn sinh thành.

“Nếu không phải hai ông bà già các người, Chiến Bắc Hành đã là con trai của một nhà quyền thế rồi.”

“Cô g.i.ế.c tôi đi, tôi làm gì có tám trăm tệ.” Thi Hồng Anh nhịn không được tức giận hét lên.

Tô Tiêu Thất chậm rãi xoay người: “Tôi không g.i.ế.c người, cũng không can thiệp vào nhân quả của người khác.”

“Các người sẽ sống, sống còn đáng sợ hơn là chết.”

Thi Hồng Anh khóc lóc nói: “Nếu đã không can thiệp vào nhân quả của người khác, sao lại làm như vậy với chúng tôi?”

“Các người đã nuốt tiền của tôi.” Tô Tiêu Thất là một người mê tiền tài.

Cô lấy trứng vào bếp rồi nhóm lửa để đun nóng nồi.

Đổ hết dầu vào nồi.

Thạch Hồng Anh dường như cũng nghĩ đến điều này, vội vàng đi theo.

Loading...