“Làm quá nhiều việc ác, ba đến năm năm cũng là khoảng thời gian tôi phải đi cửa sau mới có được. Nếu ông có tiền tôi đảm bảo cho ông một loại thuốc kéo dài tuổi thọ.”
“Hoàn toàn chính hãng và hiệu quả.”
Tô Tiêu Thất đã nỗ lực quảng bá thuốc của mình, kỳ thực Chiến Đại Hà có thể sống thêm khoảng mười mấy năm.
Nhưng sự sống còn tệ hơn cái chết.
Chiến Đại Hà nhìn Tô Tiêu Thất giống như một kẻ bán thuốc giả.
Thi Hồng Anh đột nhiên vỗ trán: “Tô Tiêu Thất, Chiến Trường Dã làm sao vậy?”
Đôi vợ chồng già nhìn thấy Chiến Trường Dã ôm cây dương trắng và xoa liên tục khiến quần bị rách. Máu trên đùi trông thật đáng sợ.
Tại sao không thể kéo nó ra.
Họ biết rằng Chiến Trường Dã chắc chắn đã xúc phạm Tô Tiêu Thất.
Tô Tiêu Thất tinh tế nhướng mày: “Con trai của bà có lẽ cũng giống như con mèo hoang chó hoang kia, khi động dục là ôm cây tưởng đó là mỹ nữ.”
Cả Chiến Trường Dã và Chiến Trường Căn về mặt này đều không phải thứ gì tốt đẹp.
Chiến Đại Hà:........ Ở trước mặt bố chồng nói về anh chồng mình như vậy có hợp không?
Ông ta liếc nhìn Thi Hồng Anh.
Thi Hồng Anh lập tức hiểu ra.
Liền khóc lóc kể nể: Tô Thất, Trường Dã nó biết sai rồi, vẫn là đứa trẻ mà. Cô đừng tính toán với nó.”
Tô Tiêu Thất nghi ngờ mình nghe nhầm.
Có đứa trẻ ba mươi tuổi sao?
Cô thu hồi nụ cười dịu dàng, lộ ra vẻ thờ ơ.
“Đợi nửa tiếng nữa đi, tôi phải ăn cơm.” Tô Tiêu Thất không quan tâm hai ông bà già, đi thẳng vào phòng bếp.
Múc đầy một bát cơm, lấy một đĩa gà.
Chỉ để lại đầu, cô, phao câu.
Và một ít khoai tây.
Những thứ khác đều được bày ra đĩa, cô bưng đĩa và cơm vào phòng chính.
Đầu tiên, cô cúi lạy bài vị tổ tiên và bảo họ ăn thịt gà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-236.html.]
Ngồi trên ghế ăn thật là vui.
Đôi vợ chồng già nhà họ Chiến vô cùng hối hận, cầu xin thần linh thì dễ nhưng đuổi họ đi mới khó. Lúc này muốn để Tô Tiêu Thất đi không phải dễ dàng.
Thi Hồng Anh không đành lòng bỏ rơi con trai, cầm khăn tắm chạy ra ngoài.
Những người tốt bụng trong làng tụ tập quanh gốc cây dương để xem trò đùa.
“Trường Chiến Căn có phải bị điên rồi không?”
“Hahaha, tôi thấy là đang muốn mài sắt thành kim.”
Trong lòng Chiến Trường Căn xấu hổ tức giận, trên trán đổ mồ hôi lạnh. Gân trên cổ nổi lên, hơi thở trở nên gấp gáp, nỗi đau trong cơ thể xen lẫn xấu hổ và tức giận.
Không thể chịu đựng được nữa.
Anh ta hét lên và phun ra một ngụm máu.
Ngã xuống đất.
Những người lắm chuyện tiến đến xem.
Ôi mẹ ơi, hỏng rồi.
Đẫm máu, Chiến Trường Dã đúng là một nhân vật tàn nhẫn, tàn nhẫn với bản thân như vậy.
Từ giờ trở đi, không ai trong đại đội nhà họ Chiến dám khiêu khích Chiến Trường Dã.
Ở sau lưng cười nhạo anh ta, trước mặt thì giữ khoảng cách.
Thi Hồng Anh sợ hãi đến mức cởi áo khoác ra và mặc cho Chiến Trường Dã. Nước miếng trong miệng bay tứ tung, tức giận chửi bới:
“Mấy người cút đi cho tôi, mọi chuyện đều là con đàn bà Tô Tiêu Thất kia làm.”
Những người trong đội sản xuất thì thầm.
Nghe nói vợ của Chiến Bắc Hành vì mấy lá thư và điện tín của bọn họ thúc giục quay về. Tại sao sau khi quay về lại có một bộ mặt mới?
Có người vội hét lên:
“Mau gọi bác sĩ Ngưu tới đây.”
Bác sĩ Ngưu là một bác sĩ chân trần ở xã bên cạnh. Tự nguyện được bổ nhiệm vào đại đội nhà họ Chiến để chữa trị cho dân làng của một số đại đội gần đó.
Nghe nói rằng bác sĩ Ngưu đã chữa trị cho động vật trước khi được huấn luyện để chữa bệnh cho con người.
Chiến Trường Chinh nghe tin vậy, hổn hển chạy đến đó.
Bị đẩy qua đám đông.