Buổi Livestream Xem Bói Đặc Biệt - Chương 232

Cập nhật lúc: 2025-04-29 12:56:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dù sao đi nữa, bây giờ hai người họ cũng đã kết hôn.

Tiền của cô là tiền của cô.

Tiền của Bắc Hành là tiền của cô, tiền mà Bắc Hành đưa cho những người nhà họ Chiến cũng là tiền của cô.

Không thể chịu đựng được.

Số tiền này phải được lấy lại.

Tô Tiêu Thất suy nghĩ một lúc, đứng dậy, cầm con d.a.o làm bếp đi ra trước sân nhà họ Chiến.

Đi theo con đường trở lại núi.

Đã đến vùng núi.

Cô muốn tìm một miếng gỗ tốt để làm một tấm bia tưởng nhớ tổ tiên của cô.

Đến đây, cũng phải dâng một bài vị tưởng nhớ tổ tiên những người đi trước.

Tổ sư tu trực trên trời đừng để dây xích của mình rơi ra vào thời điểm nguy cấp.

Thật khó để tìm được một cây phù hợp.

Tô Tiêu Thất lấy ra một con d.a.o làm bếp và bắt đầu chặt.

Rất nhanh.

Con d.a.o cuộn tròn.

Một thợ săn đi tới, không khỏi bật cười khi nhìn thấy Tô Tiêu Thất dùng d.a.o làm bếp chặt cây:

“Tôi nói này đồng chí nữ, con d.a.o làm bếp này của cô sao có thể chặt được loại cây này?”

Tô Tiêu Thất giơ con d.a.o làm bếp cuộn tròn lên.

Chú ấy thở dài một hơi: “Chú. Con d.a.o làm bếp của tôi không nghe lời.”

“Cô đi ra, tôi thay cô chặt cây.” Người thợ săn cầm rìu trong tay, trong chốc lát đã chặt được cây.

“Cô chặt cây làm gì?”

“Làm một tấm bia.” Tô Tiêu Thất vui vẻ trả lời.

Người thợ săn cúi đầu, “Đúng là một đứa con hiếu thảo.”

Chú ấy hỏi Tô Tiêu Thất chiếc bài vị cần làm cỡ to bao nhiêu. Tô Tiêu Thất duỗi tay ra chỉ độ dài.

Người thợ săn dễ dàng trẻ gỗ ra.

“Nhà tôi ở gần đây, cô có muốn tôi lấy cái cưa để cưa độ dày và chiều rộng theo ý của cô không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-232.html.]

“Được ạ, cảm ơn chú.” Tô Tiêu Thất rất vui vẻ.

Cô thờ ơ liếc nhìn chú ấy, giữa lông mày hiện lên một luồng khí đen.

Năng lượng đen đó đã tồn tại rất lâu, trong nhà chú ấy nhất định có thứ gì đó.

“Không có gì.”

Tô Tiêu Thất cầm con d.a.o làm bếp theo chú ấy xuống núi, chú ấy không phải là người của đội nhà họ Chiến. Cách nhà họ Chiến một con sông nhỏ.

Đây là một đội sản xuất có nhiều họ khác nhau.

Đội sản xuất có rất ít người. Gần chân núi.

Tô Tiêu Thất cau mày, những người trong đội sản xuất này có vẻ đã bị nguyền rủa.

Có một bầu không khí xám xịt bao trùm toàn bộ đội ngũ sản xuất.

“Đồng chí nữ, cô sao vậy?”

“Trong đội sản xuất của chú có phải không có ai sống qua năm mươi tuổi không? Nơi này bị nguyền rủa rồi”

Người thợ săn đặt chiếc rìu và chiếc giỏ trong tay xuống và nghiêm túc nhìn Tô Tiêu Thất: “Mấy năm trước đội sản xuất bọn tôi liên tục đến cúng bái hành lễ.”

“Nhưng nó chẳng có tác dụng gì cả.”

Tô Tiêu Thất khóe môi khẽ nhếch lên, “Nếu như đạo hành không đủ, cúng bái hành lễ cũng vô dụng.”

“Đồng chí nữ, cô là...?” Đôi mắt của người thợ săn sáng lên. “Cũng có những trường hợp ngoại lệ. Mẹ tôi đã sống đến tuổi năm mươi.”

Người thợ săn: ...... đồng chí nữ này nói chuyện thật ngay thẳng.

“Tôi đi tìm đội trưởng của tôi đã.”

Tô Tiêu Thất làm bộ hừ một tiếng: “Không cần đâu, đến nhà chú trước đã.”

“Vậy được.”

Tô Tiêu Thất theo người thợ săn về nhà.

Chỉ có ba căn nhà tranh thấp, trong nhà có một người đàn bà mù.

Ngoài ra còn có một người phụ nữ ngốc nghếch trông giống vợ của người thợ săn.

Chú ấy có chút ngượng ngùng giải thích:

“Tôi có một bà mẹ già bị mù, hầu hết những người phụ nữ đều không chịu lấy tôi. Vợ tôi đến đây để trốn nạn đói, đến nhà tôi cũng không chịu rời đi.”

“Tôi còn có ba đứa con, chúng rất ngoan và nghe lời.”

Tô Tiêu Thất nhẹ nhàng ngước mắt lên, trong tay cầm một tấm bùa màu vàng dán lên người phụ nữ ngốc nghếch.

Loading...