Thi Hồng Anh tức giận quay đầu nhìn về phía cửa phòng Tô Tiêu Thất.
Lúc này trong lòng bà ta sợ hãi.
Con người Tô Tiêu Thất cổ quái, làm cái chuyện mê tín phong kiến.
“Ông nó, đừng trách tôi, là con khốn vợ thằng Bắc Hành. Cô ta bảo tôi đào hố.” Thi Hồng Anh ủ rũ khóc lóc, duỗi đôi tay cong cong ra.
Sắc mặt Chiến Đại Hà dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nhịn không được đ.ấ.m Thi Hồng Anh.
“Cô ta bảo bà đào hố, là bà đi đào à, bà làm mẹ chồng mà nghe lời thế?”
Thi Hồng Anh trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, không nghe lời mà được sao?
“Con khốn này biết tà thuật.”
Lời còn chưa nói xong.
Tô Tiêu Thất hai tay chắp lại, dán lại lá bùa lên.
Thi Hồng Anh còn chưa kịp đưa tay ngăn cản, liền kêu lên: “Tôi là mụ già, tôi là mụ già.”
Chiến Đại Hà:……. Bà già điên rồi à?
“Tiểu Hoa, mau đi gọi bác ba bác tư đến đây. Bảo là bà ngoại bị bệnh thần kinh.” Chiến Đại Hà nhìn xung quanh, lấy một đoạn dây từ trong bếp trói Thi Hồng Anh lại.
Chói vào cây táo ở ngoài sân.
Tiểu Hoa ôm con trai Chu Xảo Lan hoảng sợ chạy ra ngoài.
Sau khi cô bé chạy ra ngoài.
Tô Tiêu Thất cũng chậm rãi đi ra khỏi phòng, khoanh tay lạnh lùng nhìn Thi Hồng Anh.
“Mụ già này cũng tự mình biết mình đấy.”
Chắp hai tay lại, làm lại một cử chỉ hư ảo.
Thi Hồng Anh dừng lại.
Bà ta ngồi trên mặt đất, thở hổn hển: “Ông nó, mau cởi trói cho tôi. Đây đều là lỗi của vợ Bắc Hành.”
Bà ta sợ hãi…
Chỉ muốn Tô Tiêu Thất rời khỏi đây càng sớm càng tốt, sau khi cô rời đi sẽ nghĩ cách xử lý thằng Chiến Bắc Hành thối tha.
Chiến Đại Hà nghe lời này có chút không tin, cau mày nhìn Tô Tiêu Thất: “Mẹ mày nói đúng không?”
“Bà ta là một bà già, không phải mẹ tôi.”
Chiến Đại Hà bình thường dáng vẻ như ông lão tốt bụng, từ trước giờ không bao giờ làm khó xử con cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-228.html.]
Lúc này thật sự không nhịn nổi nữa.
“Láo xược, mày là bậc con cháu mà dám nói chuyện với ba mẹ chồng thế à.” Chiến Đại Hà gõ nhẹ vào điếu thuốc trên tay.
Tô Tiêu Thất giơ chân đá ông ta một cái.
Cô lạnh lùng nhìn Chiến Đại Hà và Thi Hồng Anh, chỉ vào cái hố mà Thi Hồng Anh đào.
“Cái hố này vẫn còn, các người còn chíu cha chíu chít với tôi nữa thì chôn ở đây đi.”
Thi Hồng Anh sợ đến phát điên.
“Giết người là phạm pháp.”
Tô Tiêu Thất bật cười lấy từ trong túi ra hai lá bùa màu vàng.
“Sao tôi biết g.i.ế.c người chứ? Hai lão già các người tự mình nhảy xuống hố, tự chôn mình đi.”
Những vết nhăn trên mặt Chiến Đại Hà tụ lại, trong lòng tự hỏi ông ta ngốc như vậy sao?
Chiến Đại Hà là một tay xã hội đen khi còn trẻ.
Đến tuổi này rồi, dựa vào anh em đông, bản thân cũng sinh được bốn người con trai, trong đó có Chiến Bắc Hành, vẫn đang phục vụ trong quân đội.
Chưa bao giờ sợ ai.
Thấy Tô Tiêu Thất không nghe lời.
Phản ứng đầu tiên là ngứa đòn.
Người phụ nữ không vâng lời, đánh vài lần đảm bảo ngoan như cháu đích tôn.
Nhà họ Chiến, chỉ có mình ông ta có tiếng nói.
Vẻ mặt ông ta u ám, ông ta rít điếu thuốc nhưng thuốc đã dập tắt từ lúc nào.
Ông ta nắm chặt điếu thuốc trong tay.
Đứng dậy đi về phía Tô Tiêu Thất, nhấc túi t.h.u.ố.c lá khô lên đánh thật mạnh vào Tô Tiêu Thất.
“Ông mày đánh c.h.ế.t mẹ cái thứ không biết nghe lời này.”
“Muốn ở nhà tao tác oai tác quái? Không có cửa đâu.”
Tô Tiêu Thất giơ tay dán một tấm bùa, Chiến Đại Hà đứng dậy cầm túi t.h.u.ố.c lá khô lên.
Nhìn Tô Tiêu Thất bất động, miệng há hốc không khép lại.
Hở ra hàm răng trên răng dưới ướm vàng.
Mùi hơi thở có chút hăng.