Cô khẽ nhướng mi nói: “Mẹ chồng, sao lại là chửi người? Tôi nói đều là sự thật, các người không nghe thì đừng trách.”
“Tối qua tôi bảo Chu Xảo Lan đến bệnh viện dưỡng thai.”
“Xảo Lan không có thai.” Thi Hồng Anh sắc mặt âm trầm, đang suy nghĩ có nên đóng cửa lại cùng nhau đánh Tô Tiêu Thất hay không.
Con dâu không ngoan thì nên bị đánh.
Ba ngày đánh một lần, đảm bảo sẽ ngoan.
Tô Tiêu Thất vào bếp không nói gì, chỉ thấy bát cháo ngô loãng in cả bóng người.
Trong nồi trứng có hai quả trứng gà, chắc là để cho đứa con nào đó.
Tô Tiêu Thất dùng thìa gắp trứng cho vào bát.
Từ vò nước múc nửa muỗng nước rửa trứng.
Chu Xảo Lan đi ngang qua cửa, nhìn thấy Tô Tiêu Thất đang rửa trứng thì hét lên:
“Chị ba, trứng này là để ba ăn.”
Tô Tiêu Thất cầm hai quả trứng lên, Chiến Trường Căn chạy tới chộp lấy.
Tô Tiêu Thất cầm trứng lên đập tiếng “bộp” vào mặt anh ta, sau đó đi ra khỏi bếp, đứng giữa sân bóc trứng.
Chiến Trường Căn sờ vào chỗ Tô Tiêu Thất vừa dùng trứng đánh vào.
“Chị dâu ba, chị còn tranh ăn trứng với ba?”
Tô Tiêu Thất không ngẩng đầu lên nói: “Dù sao người sắp c.h.ế.t có ăn hay không cũng không sao cả.”
“Tôi phải ăn no mới có sức đào hố chôn ba.”
Tiếng ho trong phòng ngày càng lớn hơn.
Ho như thể sắp khiến phổi nổ tung, ông già tức giận dùng nắm đ.ấ.m đấm vào n.g.ự.c mình.
Không nói được lời nào.
Mắt nhìn chằm chằm nghĩ rằng thật sự mình sắp bị đào hố.
Vợ của Chiến Bắc Hành làm mình tức chết.
Thi Hồng Anh còn chưa kịp mắng Tô Tiêu Thất liền vội vàng vào phòng, lo lắng hét lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-222.html.]
“Ông già, ông có chuyện gì vậy?”
Những người bên ngoài thấy Tô Tiêu Thất lấy hai quả trứng ăn.
Tô Tiêu Thất ăn trứng xong liền đi lấy một bát cháo: “Coi như uống nước.”
Chu Tiểu Phương ôm con trai đứng ở cửa, khó có thể tin nhìn Tô Tiêu Thất. Dùng cùi chỏ huých Chiến Trường Câu một cái, nói: “Trường Câu, anh nói xem chị ba có phải đầu óc có vấn đề không?”
Không có vấn đề gì tại sao dám làm liều như vậy?
Một số dân làng ở bên ngoài hét lên.
“Trường Câu, sao cậu còn chưa đi làm? Đội sản xuất hôm nay đào mương, mau chóng đi làm.”
“Aiz, tôi đi đây.” Chiến Trường Câu còn chưa kịp ăn sáng, liền lấy một cái xẻng dài đặt lên vai.
Anh ta nhìn thật sâu Tô Tiêu Thất, đi đến bên cạnh Tô Tiêu Thất, sau đó nghiêm túc nói:
“Chị dâu, chị vừa đến không hiểu được tình cảm giữa anh em chúng tôi, chị làm loạn như vậy thì mặt mũi anh tôi để đi đâu?”
Chu Tiểu Phương trừng mắt nhìn anh ta, hạ giọng mắng:
“Anh hiểu cái quái gì, mau chóng đi làm đi. Chuyện trong nhà ba mẹ còn chưa lên tiếng.”
Chu Tiểu Phương biết, Tô Tiêu Thất lần này đến đây chắc chắn không phải đưa tiền.
Chiến Trường Câu sửng sốt một chút, sau đó khịt mũi rời đi.
Tô Tiêu Thất ở phía sau lạnh lùng nói:
“Là các người như con đỉa hút m.á.u hút hết tình cảm của Chiến Bắc Hành phải không?”
Chiến Trường Câu bước đi loạng choạng.
Anh ta cau mày, không ngờ Chiến Bắc Hành đã nói hết với con đàn bà này.
Đợi lát đi ra ngoài, anh ta phải tìm anh cả và anh hai quay lại bàn bạc.
Không tin cả nhà không thể đối phó được với một đứa con gái.
Chu Tiểu Phương thấp giọng nói:
“Chị dâu, thực ra không giống như những gì chị nghĩ, người nông thôn chúng tôi đều như vậy. Anh ba là có triển vọng nhất, thế nên có lẽ anh ấy phải gánh vác nặng nhất.”
“Lúc đó, nhà ta có tên trong danh sách gọi đi lính, người trong nhà không ai muốn đi.”
Chu Xảo Lan thở dài “Chị giải thích nhiều như vậy làm gì? Em nghĩ chị ta không bằng Tiểu Nhu. Anh ba đã mấy lần gửi quà cho Tiểu Nhu, bọn họ vẫn liên lạc với nhau.”