Mặt và quần áo đều là màu xanh.
Tô Tiêu Thất chân thành khen ngợi một câu: “Bộ dạng thật xinh đẹp.”
Lưu Hùng Văn:… Khẩu vị của Tô Tiêu Thất thực sự độc đáo.
Cố Gia Huy:…Không thể phân biệt được nó đẹp hay xấu.
Ba chiến sĩ nhỏ còn lại nhìn nó một cách nghiêm túc hồn phách của bọn họ thiếu chút nữa bay đi.
Hạn Bạt nghe Tô Tiêu Thất khen ngợi mình hơi ngượng ngùng cười cười, phát ra tiếng cười quái dị và mùi vị ngàn năm không tắm rửa súc miệng từ trong miệng bay ra ngoài.
Lúc vui mừng dưới đất xảy ra tiếng nổ vang.
Tô Tiêu Thất nhanh chóng ngăn nó lại “Đừng cười nữa. Nếu cười nữa thì trước khi hạn hán kết thúc sẽ có một trận động đất.”
Hạn Bạt lộ ra vẻ mặt dữ tợn thở ra một hơi thật sâu.
Xông vào chiến sĩ nhỏ đi phía sau cùng.
Cậu ấy là người hít phải mùi hôi thối nhiều nhất.
Tô Tiêu Thất đi tới dùng tay vẽ bùa chú ở giữa trán cậu ấy ánh sáng vàng lóe lên, bùa đi vào lông mày.
Chiến sĩ nhỏ tỉnh lại.
Đây là lần đầu tiên Cố Gia Huy và bốn người bọn họ nhìn thấy Tô Tiêu Thất dùng tay vẽ bùa lên người.
Hạn Bạt càng tức giận hơn.
“Là ngươi, ngươi cùng với bọn họ, ngươi nhốt ta trong bóng tối vô tận này, bắt ta phải chịu đựng vô số lời nguyền rủa.” Hạn Bạt ra tay tấn công bọn họ.
Cố Gia Huy hét lên một tiếng:
“Tìm cách đánh trả.”
Tô Tiêu Thất cầm một đồng xu trong tay b.ắ.n tới.
Đồng xu trúng vào người Hạn Bạt.
Nó không hề bị ảnh hưởng mà càng tức giận hơn.
Cố Gia Huy cầm gậy sắt trong tay vung một cái tát.
“Ta muốn ăn các ngươi muốn g.i.ế.c hết các ngươi.” Hạn Bạt nổi giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-206.html.]
Tóc tung bay như cỏ dại trong nước.
Tô Tiêu Thất lấy ra một cành đào dùng ngón trỏ tay phải vẽ bùa lên đó trong miệng lẩm bẩm mấy chữ.
“Cố Gia Huy, các người lui ra phía sau.”
Yêu ma quỷ quái Hạn Bạt để lộ khuôn mặt xanh lam của mình đôi mắt chuyển sang màu đỏ. “Hahaha, mấy chục năm trước cũng có thần côn như ngươi muốn trói ta bán ra nước ngoài.”
“Xương cốt của ông ta còn ở dưới chân các ngươi kìa.”
Lưu Hùng Văn nhìn thoáng qua dưới chân tìm thấy một khúc xương dài. Anh ấy đá cục xương sang một bên nói: “Quỷ quỷ quái quái, giả thần giả quỷ.”
Anh ấy rút khẩu s.ú.n.g từ thắt lưng ra chĩa vào Hạn Bạt.
Hạn Bạt vung gió mạnh làm Lưu Hùng Văn hoàn toàn không thể cầm s.ú.n.g trong tay.
Tô Tiêu Thất rút cành đào trong tay ra.
Hạn Bạt không coi trọng điều đó cho đến khi ánh sáng vàng lấy đi trận pháp gió của nó.
Lúc này nó mới nhận ra Tô Tiêu Thất có chút thực lực.
“Hừ. Cô đã mở ra linh trí vậy thì phải chăm chỉ tu luyện mới đúng. Cô trốn ở đây làm đủ mọi việc ác cho nên tôi đành phải thay trời hành đạo.”
“A.”
Hạn Bạt đột nhiên nổi điên không ngừng tấn công mọi người.
Đất dưới chân dường như đã bị rút hết hơi ẩm. Một ngọn cỏ nhỏ lộ ra trong góc chợt khô héo.
“Không tốt, thứ này điên rồi.” Lưu Hùng Văn hét lên.
Tô Tiêu Thất híp mắt lại nói: “Mọi người lui ra sau đi.”
Tô Tiêu Thất dùng mấy đồng xu trong tay tạo thành trận pháp cố định Hạn Bạt tại chỗ không thể động đậy được.
“Ở yên đó cho tôi.”
Người lúc trước chôn cất Hạn Bạt cố tình tìm một nơi rất tồi tệ. Nó bị nhốt trong Khốn Linh trận và mộ địa tràn ngập các loại lời nguyền rủa và các trận pháp cực kỳ hung ác.
Bị nhốt ở đó cả ngày lẫn đêm.
Hấp thu linh khí giữa trời đất khiến oán hận ngày đêm tăng lên.
Hạn Bạt lại không có cách nào rời khỏi Khốn linh trận.
Oán khí và năng lượng của nó hấp thụ được chuyển hóa thành sức mạnh có thể dùng để nuôi dưỡng người đã nhốt hồn phách t.h.i t.h.ể và hậu duệ của người đó.