Lưu Hùng Văn chạm vào hai bên trái phải sau đó chặt dây leo bên trái. Quả thật nhìn thấy lối vào của một hang động rồi đi dọc theo lối vào đó vài trăm mét.
Đó là một dòng sông ngầm.
Chỉ là toàn bộ đất trên mặt đất đã khô cạn.
“Thứ này hút không ít nước.”
Nghe Tô Tiêu Thất nói chuyện Cố Gia Huy bên cạnh vô thức hỏi:
“Là thứ gì?”
“Hạn Bạt.”
Lời vừa dứt mọi người đều trở nên căng thẳng.
Hạn Bạt?
Thực sự là Hạn Bạt trong thần thoại và truyện ma khi còn nhỏ nghe được sao?
Vài người khi còn nhỏ đã nghe những câu chuyện đó từ thế hệ trước. Chỉ là bọn họ không coi trọng, những người già đó có thể có được kinh nghiệm hữu ích gì?
“Mọi người hãy cẩn thận. Chúng ta đang tiến gần hơn đến Hạn Bạt.”
Tô Tiêu Thất đứng trong hang động nhắm mắt lại để cảm nhận luồng không khí.
Cô cực kỳ có năng khiếu có thể cảm nhận được luồng hơi thở mà người khác không thể cảm giác được. Tô Tiêu Thất chậm rãi mở mắt ra suy nghĩ.
Lưu Hùng Văn và những người khác chỉ im lặng đứng đó.
Không ai nói một lời.
Cũng không thúc giục Tô Tiêu Thất.
Tô Tiêu Thất lấy một lá bùa khác từ trong túi vải ra phân phát cho mọi người. “Đặt nó cùng với lá bùa vừa rồi nhớ kỹ đừng vứt nó đi.”
“Nguy hiểm lắm sao?”
“Ừ, nguy hiểm lắm, chỉ sợ Hạn Bạt này đã mở linh trí*** rồi.”
(***) Có ý thức và trí thông minh như con người.
Hiếm khi thấy Tô Tiêu Thất nghiêm túc như vậy.
Lưu Hùng Văn và những người khác đột nhiên lại căng thẳng: “Cố Gia Huy. Cậu không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì khác. Nhớ rõ nhiệm vụ của cậu là bảo vệ Tô Tiêu Thất. Có biết không?”
“Tôi biết rồi.” Cố Gia Huy siết chặt thanh sắt trong tay.
Chú ý đến động tĩnh ở bên cạnh nếu có động tĩnh nào thì dùng thanh sắt đánh c.h.ế.t nó. Bất kể nó là loại Hạn Bạt hay Thuỷ Bạt?
“Mọi người hãy cẩn thận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-205.html.]
Tô Tiêu Thất nhận ra âm khí ở đây rất nặng.
Âm u.
Tiếp tục đi hơn một dặm đường về phía trước.
Bốn phương tám hướng có gió lạnh thổi về phía mọi người trong đó còn có thêm mùi thối rữa ngàn năm.
Nó giống như một thứ gì đó đã không được đánh răng hàng nghìn năm rồi.
Thổi gió để mọi người ngửi miệng nó thơm như thế nào.
Tô Tiêu Thất muốn đánh c.h.ế.t tên này.
Cô siết chặt cành đào trong tay.
“Sao mùi này lạ thế?” Chiến sĩ nhỏ ở phía sau rùng mình vài cái.
Người bên cạnh cười khẩy:
“Mấy ngàn năm không có tắm rửa súc miệng, ngươi cảm thấy có mùi dễ chịu sao?”
Chiến sĩ nhỏ theo tiềm thức trả lời:
“Làm sao ngươi biết là mấy ngàn năm mà không phải mấy trăm năm?”
Cố Gia Huy cảnh giác quay người lại hỏi:
“Cậu đang nói chuyện với ai?”
Chiến sĩ nhỏ dựng tóc gáy: “Vừa rồi không phải trong các anh trả lời tôi mấy ngàn năm không tắm rửa sao?”
“Không phải chúng tôi trả lời cậu mà nó đang trả lời cậu.” Tô Tiêu Thất quay người chỉ vào một vật có hình dáng kỳ quái nằm trên vách đá phía sau hang động nói.
Nằm trên vách đá có một mái tóc dài xõa xuống.
Không thể nhìn rõ mặt.
Tô Tiêu Thất biết Hạn Bạt trước khi c.h.ế.t thường bị nguyền rủa hoặc có oán niệm rất sâu dẫn đến có nút thắt không thể vào địa phủ tan biến.
Những thứ này biến dị thành Hạn Bạt có thần lực nhưng không có linh trí.
Cảm nhận được quá nhiều căm hận và oán niệm sẽ bị nó quấy rối.
Cố Gia Huy ngay lập tức đứng trước mặt Tô Tiêu Thất.
Mấy người khác lần lượt chặn Tô Tiêu Thất lại bọn họ cho dù có gan đến đâu đi nữa nhưng nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi dựng tóc gáy.
“Đây là cái quỷ gì?”
Thứ trên vách đá dùng móng vuốt hất tóc ra sau nhảy xuống đất.
Thân cao khoảng một mét rưỡi.