(*) Quỷ gây hạn hán trong truyền thuyết.
Anh ấy lấy chiếc liềm cắt bỏ những chiếc gai rất gọn gàng.
Tô Tiêu Thất thấy vậy không khỏi thầm nghĩ: Đây chính là sức mạnh trời sinh. Lại cẩn thận nhìn một lần nữa rồi cụp mắt xuống dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Sức mạnh của Cố Gia Huy là thứ mà người khác tập luyện cũng không theo kịp.”
Cố Gia Huy c.h.é.m xong bụi gai tự động đẩy đến bên cạnh Tô Tiêu Thất.
Tô Tiêu Thất bây giờ đã hiểu.
Cố Gia Huy chủ yếu bảo vệ Tô Tiêu Thất, năm người bọn họ đều có phân công rõ ràng. Không có gì ngạc nhiên khi mọi người đều nắm giữ thứ gì đó khác nhau trong tay.
Cô cẩn thận nhìn cây gậy trong tay Cố Gia Huy.
Nó được bọc trong một lớp vải rách từ đầu có thể nhìn thấy đó là một thanh sắt.
Mọi người không nghỉ ngơi hồi sức mà tiếp tục đi lên núi.
Tô Tiêu Thất không phải lên núi.
Mà dọc theo tiếng nước chảy đi về một hướng khác.
Cô chạm vào lớp đất trên mặt đất, bình thường trong núi ẩm ướt.
Dưới những tán cây che khuất bầu trời như này.
Đất sẽ có độ ẩm nhưng hiện tại đất...giống như cát mịn.
Tô Tiêu Thất lấy trong túi ra vài lá bùa màu vàng đưa cho Cố Gia Huy và năm người còn lại. “Nhớ kỹ đừng vứt bỏ lá bùa vàng. Khi đi đường nhớ phải đi sát những người phía trước.”
“Biết rồi, đồng chí Tô.” Lưu Hùng Văn một tiếng đồng ý.
Tô Tiêu Thất cười nói: “Chiến Bắc Hành nhà tôi là đồng đội của các anh nên cứ gọi tôi là Tô Tiêu Thất đi.”
Chiến sĩ nhỏ phía sau thầm nghĩ trong lòng: Chiến Bắc Hành tồn tại giống như một chiến thần. Lần đầu tiên nhập ngũ bọn họ đã nghe nói về chiến công anh dũng của Chiến Bắc Hành trên chiến trường Tây Nam.
“Được. Gọi cô là Tô Tiêu Thất.”
Mọi người cũng không ai nói nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-204.html.]
Chỉ còn tiếng bước chân trên lá mục.
Tiếng kêu của các loại côn trùng, chim và thú trong rừng yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
“Đi qua nơi này.” Tô Tiêu Thất chỉ vào giữa hai cây đại thụ bên trái.
“Được.”
Lưu Hùng Văn chịu trách nhiệm dọn đường phía trước với chiếc liềm trong tay được buộc vào một cây gậy tiếp tục cắt cỏ dại phía trước.
Người chiến sĩ nhỏ đứng ở phía sau rùng mình một cái. Cậu ấy cầm lá bùa màu vàng trong tay yên lặng niệm chú tổ tiên Hoàng gia phù hộ, cậu ấy là hậu duệ của Giang Hạ Đường...về sau còn có thể làm rạng rỡ tổ tiên.
Đi qua một đoạn đường nhỏ.
Mấy người Tô Tiêu Thất nhìn vào vách núi.
“Sẽ không xuyên qua ngọn núi này chứ?”
Tô Tiêu Thất lắc đầu quay lại nhìn Cố Gia Huy khôi ngô “Cái khe kia cậu có thể xuyên qua không?”
“Có thể.”
Cố Gia Huy có dáng người hình chiếc tủ lạnh hai cửa**, một hình tượng sẽ khiến người ta phải hét lên trong vài chục năm tới.
(**) Hình tượng “tủ lạnh hai cửa” thường dùng để chỉ một người có cơ bắp ở phần trên cơ thể lớn hơn, cho thấy cái đầu nhỏ và bờ vai rộng cân đối một cách đáng ngạc nhiên giống như một chiếc tủ lạnh hai cửa lớn đang mở.
“Chúng ta phải xuyên qua khe hở này.”
Lưu Hùng Văn mở ấm nước tùy thân ra uống một ngụm: “Để tôi mở đường.”
Anh ấy tiếp tục đi về phía trước lần này Cố Gia Huy đi trước mặt Tô Tiêu Thất nhưng ánh mắt lại luôn nhìn về phía sau.
Nếu có bất kỳ động tĩnh gì còn có thể hành động bất cứ lúc nào.
Đã đi được vài trăm mét.
Lưu Hùng Văn dừng lại nói: “Tô Tiêu Thất, phía trước không có đường.”
“Anh chặt bỏ dây leo ở hai bên trái phải đi ở đó sẽ có một cái lỗ để chui vào.”
“Được.”