“Đây là sổ sách qua lại của lãnh đạo cũ, nghe nói số tiền đó các anh cũng có phần.” Hạ Đình bắt tréo chân thờ ơ nhìn những người kia.
Gần đây tòa nhà của bọn họ đang sửa chữa những chỗ rò rỉ nước.
Vài người chen chúc vào một phòng làm việc.
Cao Trạm cũng không ngoại lệ chen chúc trong phòng làm việc cùng nhiều cấp dưới.
Nói là phải hơn một tháng nữa ông ấy mới có thể dọn đến phòng làm việc mới.
Hạ Đình biết được kế toán không có tiền nên đương nhiên không chịu ký tên. Nếu kế toán không ký tên thì một mình Cao Trạm ký tên mới được.
Vài người khác nghe Hạ Đình nói có thể khiến Cao Trạm ký tên.
Tất cả bọn họ đều tâng bốc Hạ Đình.
“Hạ Đình, vẫn là anh để ý chu toàn*. Tan sở, chúng ta lên tầng hai khách sạn Bán Đảo ăn cơm. Nghe nói nơi đó còn cần phải đổi ngoại tệ mới có thể ăn đồ Tây.”
(*) Từ gốc là 够意思 (gouyisi): có nghĩa là làm một cái gì đó đạt đến một trình độ nào đó hoặc thể hiện đủ tình bạn, sự trợ giúp hoặc giúp đỡ khi cần thiết. Nếu nhận xét hành vi của một người nào đó được coi là tốt hoặc đúng chỗ thì có thể nói là “thực sự thú vị”. Tùy hoàn cảnh để dịch.
“Đúng đúng, chúng ta cùng đi. Chỗ tôi có một chai rượu ngon.”
Mọi người đều thất ngôn bát ngữ** nói chuyện với nhau.
(**) Có nghĩa là nói rất nhiều.
Không gì khác hơn là để Hạ Đình giải quyết Cao Trạm.
Ngoài cửa ánh mắt Cao Trạm lạnh lùng nhưng ông ấy cũng không có lập tức đạp cửa đi vào.
Suy nghĩ một lát.
Cao Trạm đi lên lầu gọi cho lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật và một đồng nghiệp đang làm kiểm toán cùng tầng.
Xuống cùng nhau nhé.
Cao Trạm dùng rượu mà bản thân lấy từ chỗ Lộ Phi để gọi bọn họ xuống.
Hạ Thiên của Ủy ban Kỷ luật thích uống rượu nhất đầy tò mò:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-196.html.]
“Cao Trạm còn có rượu anh không biết? Anh cũng đừng lừa tôi.”
“Diệp Giáo Phi. Cậu thấy cục*** Hạ đã được thăng chức nhanh chóng như thế nào kể từ đó. Cậu vẫn không tin những gì tôi nói.” Cao Trạm mỉm cười nói: “Đến phòng làm việc của tôi xem thử. Nếu tôi nói dối các cậu lấy hết rượu đi.”
(***) Ý chỉ chức vụ của một người.
“Haha. Cao Trạm, vậy anh cẩn thận.”
Diệp Giáo Phi mỉm cười không nói gì vì ông ấy hiểu Cao Trạm.
Người này nhất định đã gặp phải phiền toái gì đó nên mới có thể phí công tốn sức để bọn họ xuống lầu như vậy.
Đến đầu cầu thang tầng năm.
Diệp Giáo Phi nháy mắt ra hiệu với Hạ Thiên.
Ánh mắt Hạ Thiên tối sầm không nói thêm gì nữa.
Ba người đi tới cửa phòng làm việc của Cao Trạm.
Lúc này ở hành lang không có ai.
Hạ Đình trong phòng vẫn đang nói nhảm yêu cầu những người đó nhanh chóng vá lỗ thủng của mình.
Phòng làm việc của Cao Trạm nằm ở hành lang còn mấy phòng làm việc bên cạnh đều là đồng nghiệp mới của Cao Trạm.
Bọn họ cũng là cấp dưới của người lãnh đạo cũ.
Bọn họ đã từng là châu chấu ở trên cùng một sợi dây thừng.
Thật không kiêng nể gì hết. Cũng không biết che giấu một chút sao?
Cao Trạm cảm thấy khó chịu nhưng ông ấy nghĩ lại ngoại trừ ông ấy là người nhảy dù tới đây thì tất cả những người ở đây đều là cấp dưới của lãnh đạo cũ.
Đương nhiên bọn họ có thể đoàn kết lại sử dụng nhiều biện pháp khác nhau để làm khó Cao Trạm.
Để Cao Trạm không thể thực hiện được rồi sắp xếp đưa người của mình vào.
Bên trong có người đang phụ họa theo lời Hạ Đình nói rằng Cao Trạm không có tầm nhìn và lãnh đạo cũ đã để lại vị trí này cho con trai ông ta, ai biết Cao Trạm lại cố tình chọn đến làm việc trong bộ phận của bọn họ.
“Mọi việc đều phải chú ý trước sau. Ông ta nhảy dù đến rồi bảo phó phòng của chúng ta thăng chức thế nào được?”