Có người bảo Tô Tiêu Thất nghe điện thoại: “Có người gọi điện đến nói nửa tiếng sau sẽ gọi lại.”
Tô Tiêu Thất liếc nhìn người truyền lời.
Hình như là con trai của chị Cố, vẻ mặt cô kinh ngạc:
“Có nói là ai gọi điện thoại đến không?”
Thiếu niên lắc đầu: “Không có.”
Tô Tiêu Thất bảo Thẩm Tiểu Cương trở về còn cô thì tự mình đi tới tiệm tạp hóa.
Hôm nay tiệm tạp hóa vắng tanh vì mọi người đều đến gặp đám Chiến Bắc Hành.
Lúc này không có ai đến cả.
“Tiểu Thất. Em đến rồi. Có một người đàn ông vừa gọi điện thoại tới tìm em.” Chị Cố nhìn thấy Tô Tiêu Thất tới nhanh chóng lấy một ghế gập nhỏ đặt ở bãi đất trống trước tiệm tạp hóa.
Bên cạnh có một cây ngô đồng cành lá xum xuê.
Tô Tiêu Thất ngồi trên ghế gập nhỏ.
Với cơ thể như thế này còn chạy một đoạn đường dài nên một chút sức lực cũng không còn.
Nhiếp Hồng cầm chai xì dầu đi tới nghe được chị Cố nói có người đàn ông gọi điện thoại đến.
Cô ta không khỏi cười mỉa mai: “Tô Tiêu Thất. Đoàn phó Chiến vừa rời đi đã có người gọi điện cho cô. Hai người hẹn nhau à?”
Tô Tiêu Thất nhíu mày giọng điệu hơi thiếu kiên nhẫn.
“Nhiếp Hồng, kiếp trước tôi đã đào mộ tổ tiên nhà cô hay là tôi ở trên mộ cô hát và làm một bữa thịt nướng nhỏ vậy?”
“Sao lúc nào cũng thích lắc lư trước mặt tôi thế vậy hả?”
“Nhìn xem cô có thể làm được gì, mới nghe được điện thoại của đàn ông cũng đã có thể liên tưởng đến một đống chuyện như vậy.”
Tô Tiêu Thất không chút lưu tình phun một ngụm.
Sắc mặt Nhiếp Hồng vừa xanh vừa trắng.
“Tô Tiêu Thất, sao cô có thể nói tôi như vậy?” Nhiếp Hồng vén mớ tóc ngắn ra sau tai “Tôi chỉ thuận miệng nói thôi cô có cần chột dạ như vậy không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-194.html.]
“Tôi chột dạ cái đầu quỷ nhà cô.”
Tô Tiêu Thất mở miệng oán hận phản bác: “Tôi và vợ chồng các cô không có quen thuộc như vậy nên từ nay về sau cho dù có gặp nhau chúng ta cũng coi như không quen biết đi.”
“Không cần phải tới đây chào hỏi.”
Những lời nói không chút lưu tình của Tô Tiêu Thất khiến Triệu Viễn đi ngang qua nghe được.
Triệu Viễn không ngờ Tô Tiêu Thất lại là người như vậy.
Nhiếp Hồng chủ động chào hỏi cũng bị Tô Tiêu Thất ức hiếp.
Sắc mặt anh ta lạnh xuống.
Anh ta nghĩ đến Tô Tiêu Thất gả cho Chiến Bắc Hành đã là sự phản bội lớn nhất nhưng bây giờ khẳng định hai người đã thông đồng với nhau từ lâu.
Triệu Viễn nắm chặt đôi tay run rẩy kích động giận dữ mắng:
“Tô Tiêu Thất, sao cô lại hành động giống như một người đàn bà chanh chua đanh đá vậy? Nhiếp Hồng chào cô, cô không thể trả lời lại đàng hoàng được à?”
“Trong lòng ích kỷ thích bắt nạt người khác, tôi đang nói đến người đàn bà chanh chua như cô đó.”
Nhiếp Hồng không ngờ Triệu Viễn lại đứng về phía cô ta.
Cô ta hơi kích động đi tới nắm lấy cánh tay Triệu Viễn.
Cô ta nhẹ nhàng nói:
“A Viễn, chuyện này không liên quan tới Tô Tiêu Thất, là em không nên tùy ý quan tâm cô ấy.”
“Hình như em quan tâm sai rồi, anh cũng đừng nói Tô Tiêu Thất. Đoàn phó Chiến đi Tây Nam về sau còn không biết tình hình thế nào.”
Nhiếp Hồng hơi điềm đạm đáng yêu cộng thêm mấy đốm trên cánh mũi cũng có vẻ động lòng người.
Giọng nói của Triệu Viễn dịu đi khi cô ta nói như vậy.
“Sau này đừng lo chuyện vớ vẩn của cô ta nữa.”
Nói xong anh ta liếc mắt nhìn Tô Tiêu Thất một cái.
Tô Tiêu Thất cũng dùng ánh mắt gắt gao chống lại anh ta “Triệu Viễn, đừng giống như chó điên.”
“Tôi cảnh cáo anh, anh đừng tưởng bản thân trong sạch thì có thể làm gì thì làm. Nếu anh còn dám có ý đồ xấu nữa thì có tin hay không tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh đó.”