Cũng may người đàn ông luôn đi cùng cô ấy bình tĩnh cơ trí, cuối cùng cho ba đứa nhỏ trước đây một khoản tiền đuổi chúng đi.
Trần Tri Ý nản lòng thoái chí cùng người đàn ông của mình rời khỏi nội địa.
Tô Tiểu Thất thu hồi tâm tư, cô không muốn Trần Tri Ý đi đường vòng dài như vậy.
sư trưởng Trần trầm mặc, sau đó mới nhẹ giọng nói:
“Ly hôn?”
Tô Tiểu Thất gật đầu: “Đúng vậy. Bảo bọn họ ly hôn, đừng hủy hoại người phụ nữ tốt như vậy nữa.”
“Tri Ý hình như cô ấy không có ý định ly hôn.”
Tô Tiểu Thất khinh bỉ nói: “Cô ấy nói với ông? Nói liền tin sao? Vậy cha mẹ mấy người ở trong lỗ tai cô ấy, cùng Độc Nhãn Long mỗi ngày ngược đãi cô ấy có gì khác nhau.”
sư trưởng Trần:... Cái miệng này dễ bị đánh.
Dừng một chút, ông ấy mới thở dài:
“Tô Tiểu Thất, tôi tin lời cô.”
Ông ấy đứng lên gọi điện thoại, bảo đối phương đi tìm con trai Trần Quân của ông ấy.
Trong giọng nói mang theo run rẩy, ông ấy sợ, sợ con gái của mình đúng như lời Tô Tiểu Thất nói.
Nếu như sống tốt, còn có thể an ủi chính mình.
Sư trưởng Trần cúp điện thoại xong, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Tô Tiểu Thất theo bản năng ngẩng đầu.
Một người phụ nữ khoảng bốn mươi mấy tuổi, chậm rãi đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Tiểu Thất.
“Nữ đồng chí.”
sư trưởng Trần biến sắc: “Sao bà lại tới đây?”
Nước mắt không tiếng động của Lâm Bình xẹt qua gò má, cay đắng nhìn người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt.
“Tìm được Tri Ý rồi, vì sao lại gạt tôi?”
“Tôi sợ không phải Tri Ý của chúng ta. Tôi sợ…”
Hôm nay Lâm Bình từ trong miệng con trai nhỏ của mình biết được tất cả những thứ này, mới biết được hóa ra người đàn ông nhà mình để cho bà ấy đi bồi dưỡng vài ngày là có dụng ý.
“Ông sợ bị tôi biết con gái của tôi, bị người mẹ lòng dạ rắn rết ngu muội của ông bán đi.”
“Ông sợ mẹ ông biết tìm Tri Ý trở về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-187.html.]
Càng nói về sau, nước mắt càng nhiều.
Lâm Bình vô số đêm đều tự trách mình, tự trách mình không phải là một người mẹ tốt.
Cho dù sau này sinh mấy đứa con trai, nhưng trong lòng bà ấy có rất nhiều ngày chỉ thuộc về bà ấy và con gái ở cùng một chỗ.
Bà ấy thích mơ thấy Tri Ý.
Vì thế, bà ấy ngày đêm lén niệm Phật.
Đi giúp đỡ người không quen biết, chỉ vì cũng có người có thể giúp Tri Ý.
Nhưng mà...
Con gái bà ấy đã bị mẹ chồng bán đi.
Lúc này Lâm Bình nói không nên lời có bao nhiêu hận, hận không thể g.i.ế.c bà già ác độc kia.
Bà ấy vừa rồi không cho vệ binh gõ cửa, nghe được Tô Tiểu Thất nói chuyện.
“Tôi rất hận.”
“Lâm Bình, bà đừng như vậy, chờ con gái trở về rồi nói sau được không?”
Sư trưởng Trần cũng rất tức giận.
Nhưng gần đây sức khỏe của mẹ ông ấy không tốt, bác sĩ nói không thể tức giận, cũng không thể đải hỉ đại bi.
Tô Tiểu Thất đứng ở chỗ này.
Đi cũng không được, ở cũng không được.
Suy nghĩ một chút, vẫn là đi thôi.
Cũng không thể nhìn vợ chồng người khác đánh nhau.
Lặng lẽ đứng lên còn chưa nhúc nhích bước chân, chợt nghe thấy Lâm Bình nghẹn ngào nói:
“Nữ đồng chí, cô đừng đi.”
sư trưởng Trần vừa muốn ý bảo Tô Tiểu Thất đi trước, đây là một câu cũng không dám nói.
Ông ấy lo lắng cho thân thể vọe, nhẹ nhàng an ủi:
“Lâm Bình, bà ngồi xuống trước đi. Chúng ta có chuyện từ từ nói.”
Thay đổi thái độ đối xử với tình hình trước đây.
Lâm Bình tức giận nói:
“Tôi không có cách nào từ từ nói, con gái tôi bị người ta bán đi, chịu tội lớn như vậy.”
“Tôi lại giống như một con ngốc, coi người phụ nữ độc ác kia là mẹ.”