Như thế thì tôi càng không thể lấy tiền của cô được, tôi chỉ cho cô một chút góp ý. Đứa con lớn nhà cô con đường tương lai gặp nhiều biến cố, vì thế tốt nhất đừng nói về vận mệnh của con cô nữa.”
Nhị Hỉ Nương: “...Nguyên quán của chúng tôi ở...”
“Cô tìm bọn họ.” Tô Tiêu Thất từ chối.
Nhị Hỉ Nương lấy ra tờ một đô la từ trong khăn tay: “Thế được rồi, đây là đưa cho cô. Tôi biết các người chưa từng thất bại.”
Tô Tiêu Thất đẩy trở lại: “Tôi cũng không có xem bói cho cô.”
“Nhập ngũ chỉ là lời đề nghị của tôi mà thôi.”
Nhị Hỉ Nương nhìn Tô Tiêu Thất không nhận tiền, cũng không già mồm cãi láo. Cô ta đưa cho chị Cố: “Tôi mua hai hào hạt dưa, chia cho mọi người cùng ăn.”
“Nhị Hỉ Nương, mỗi một phân tiền cô đều phải tách bạch, sao mà hôm nay lại hào phóng như vậy?”
“Ngày hôm nay tôi nhiễm được chút ánh sáng của Tô Tiêu Thất.”
Vài người bắt đầu nở nụ cười.
Chị Cố nhận lấy tiền của Nhị Hỉ Nương, quay vào lấy ra hai hào tiền hạt dưa và 8 hào tiền.
Đem hạt dưa chia cho mọi người.
Chính cô ta nắm một nắm đưa cho riêng cho Tô Tiêu Thất: “Đến đây, ăn nhiều một chút. Khát nước thì tôi có lấy nước cam cho.”
Tô Tiêu Thất: “...”
“Tô Tiêu Thất, chị Cố chưa bao giờ hào phóng như thế đâu.”
Mấy người phụ nữ vừa tán gẫu với Tô Tiêu Thất vừa nói.
Thuận tiên chỉ chỗ đất trồng rau của nhà mình cho Tô Tiêu Thất: “Muốn ăn cái gì, đi qua chỗ trồng rau nhà tôi mà lấy.”
“Đất trồng nhà cô mới có được mấy loại thôi. Tiêu Thất, cô vẫn là cứ qua chỗ đất nhà tôi đi, chỗ rau nào lớn lên tươi tốt nhất chính là rau nhà tôi đó.”
“Thôi đi, rau nhà cô làm sao mập mạp bằng rau nhà tôi được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-183.html.]
Tô Tiêu Thất phát hiện phần lớn người của khu tập thể đều rất hiền lành.
Chỉ cần nghĩ mình là một thành viên trong nhóm của họ, mọi người sẽ chia sẻ mọi chuyện với mình.
Hồ Nhị Xảo đang phàn nàn về bà mẹ chồng bất công của mình.
“Ai nha, ở đây vui vẻ thế.” Nhiếp Hồng và bác sĩ Tôn cùng nhau đi đến, cô ta cố ý ra hiệu.
Nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay mình.
Mí mắt liếc qua nhìn chằm chằm Tô Tiêu Thất, khóe miệng câu lên ý cười nhạo.
“Tô Tiêu Thất, không phải cô nên ở nhà tiếp thu đào tạo lại sao?”
“Tôi nghe nói bên ngoài rất nghiêm, loại thành phần như cô, nhất định phải tiếp nhận đào tạo lại kiến thức của người dân lao động.” Nhiếp Hồng mở miệng chẳng khác nào giáo viên chủ nhiệm: “Cô thế mà lại nhàn nhã trốn ở chỗ này.”
Tô Tiêu Thất nghĩ Nhiếp Hồng và Triệu Xa một đôi vợ chồng đúng chuẩn “tiện nam tiện nữ”.
Cứ vui vẻ tốt đẹp sống qua ngày không được hay sao?
Mà cần phải đi kiếm chút chuyện để làm.
“Tôi vượt qua được kiểm tra chính trị trong quân đội, đi đến chỗ này của cô, cô lại thấy không hài lòng à.”
“Cô bao nhiêu tuổi chứ? Còn những người dân lao động? Cô hỏi những người lao động xem, họ đồng ý cho cô làm đại diện cho họ sao?”
Tô Tiêu Thất vừa mở miệng đã muốn cãi nhau.
Chị Cố: ... Tiêu Thất này cũng là vị không ngại phiền phức.
Nhiếp Hồng không ngờ đến Tô Tiêu Thất dám cãi lại mình: “Ha, cô là cái thành phần gì chứ, trong lòng không tự biết sao?”
“Tôi cho cô biết, nếu như cô ra khỏi khu tập thể này, loại người như cô khẳng định...”
Cô ta còn chưa nói hết câu đã bị Nhị Hỉ Nương cắt đứt.
“Nhiếp Hồng, cô có ý gì? Sao tôi có cảm giác cô và Triệu Viễn kết hôn là có mục đích vậy, người trong khu tập thể của chúng tôi trêu chọc gì đến cô sao?”
Nhị Hỉ Nương không vui.