“Không phải chứ, con trai cô về quê hay muốn nhập ngũ, không phải là chuyện mà cả gia đình cô nên tự thương lượng sao?”
Tô Tiêu Thất lạnh lùng hé mắt nhìn cô ta: “Vừa rồi trông cô không giống dáng vẻ của người muốn xin lời khuyên.”
“Mà giống muốn ăn đòn vậy.”
Nhị Hỉ Nương cầm cây kim trong tay, gại gại nó vào tóc, luồn qua đế giày, dùng cái đê đẩy vào đuôi cây kim, đẩy mũi kim xuyên qua, mắt nhìn một vòng xung quanh.
Cô ta vội vàng cười giải thích.
“Tôi chỉ là muốn biết cô có học được kỹ năng nào từ bà của mình không thôi? Tôi nghe nói bà của cô là bà đồng?”
Tô Tiêu Thất thầm nghĩ tin tức này truyền đi nhanh thật đó.
Xem ra là Triệu Viễn nhất định đa nói gì đó.
“Bà tôi là một bác sỹ Đông y, chuyên chữa bệnh cứu người bằng châm cứu. Bà tôi cứu nhiều người, là bị người ta truyền tai nhau thôi.”
Tô Tiêu Thất dừng lại một chút, rồi lại mở miệng:
“Ở thành phố An này, từ trước không phải cũng tế bái Dược Thần hay sao?”
Chị Cố cười cười: “Tiêu Thất nói không sai. Tôi nhớ rõ mấy trăm năm trước, Dược Thần cũng là một danh y ở thành phố An này.”
“Ở quê nhà chúng tôi cũng có chuyện này.”
Mọi người đều lên tiếng.
Nhị Hỉ Nương nghe vậy xấu hổ đi về phía Tô Tiêu Thất: “Đều là do cái miệng không biết cân nhắc này của tôi gây chuyện.”
“Tô Tiêu Thất, tôi tự tát vào miệng mình, nhưng tôi thật sự không có ý xấu gì với cô cả.”
Khóe môi Tô Tiêu Thất nhẹ câu lên: “Vậy thì sau này cô đừng thẳng thắng quá như vậy, may mà tính tình tôi tốt. Đổi lại là một người tính tình nóng nảy, khẳng định sẽ đánh nhau một trận với cô cho xem.”
“Cô chắc không đánh lại tôi được đâu.”
Nhị Hỉ Nương xấu hổ nói:
“Còn mong cô có thể cho con trai tôi lời khuyên. Nó về quê tốt hơn hay là nhập ngũ tốt hơn đây?”
Tô Tiêu Thất biết nếu về quê chẳng bao lâu chắc chắn sẽ thấy hối hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-182.html.]
Khóc lóc náo loạn đòi trở về thành phố đông nhiều, chỉ là không về được.
Tạo thành một bi kịch của một đời người.
Làn sóng ly hôn của mười mấy năm sau cũng là vì nguyên nhân này mà thành.
“Nhập ngũ đi.” Tô Tiêu Thất lạnh nhạt giải thích:
“Sau khi nhập ngũ, sau này có thay đổi công việc hay giải ngũ cũng không tệ. Hoặc cứ ở trong quân đội cũng tốt.”
Có người không hài lòng nói:
“Không tiếp nhận người lao động được đào tạo lại sao?”
Tô Tiêu Thất nhìn người phụ nữ vừa nói chuyện, là người có qua lại với bác sĩ Tôn. Hai người thường trốn cùng nhau, thì thầm nhỏ to một vài chuyện.
Cô trực tiếp không cho đối phương sắc mặt tốt.
“Ý của cô là nhập ngũ không tốt? Hiện tại người dân cần những người chiến sĩ như vậy, cảnh tượng phía Tây Nam của chúng ta là cái gì không phải là mọi người không biết.”
“Có nhiều người về quê, nhưng người nhập ngũ lại có kiến thức để bảo vệ tổ quốc lại không nhiều.”
Tô Tiêu Thất lạnh lùng nói mấy câu đã khiến cô ta đỏ mặt.
“Tôi không có nói nhập ngũ không tốt, hay…”
Nhị Hỉ Nương không nhịn được trừng mắt: “Tôi đang nói chuyện với Tô Tiêu Thất, chuyện gì đến Hồ Nhị Xảo cô chứ?”
Mặt Hồ Nhị Xảo thay đổi thành 5 màu, nhưng lại không dám chọc giận người khác.
Không thể làm gì khác hơn là nuốt một cục tức vào trong bụng.
Nhị Hỉ Nương nở nụ cười nói: “Tiêu Thất à. Cô nói cho tôi biết tương lai của con trai lớn nhà tôi sẽ như thế nào được không?”
“Không.”
“Sao thế?” Nhị Hỉ Nương nghĩ đến chuyện gì đó, lấy tiền từ trong túi ra.
Tô Tiêu Thất ngăn cản lại động tác bỏ tiền của cô ta.
“Nhị Hỉ Nương, đây không phải là cô hại tôi đấy chứ? Cô nói tôi là thầy bói sao?