Ban đầu, mọi người đều nghiêng về phía đối phương, cho rằng cha mẹ của Dư Hưng không để bụng.
Biến chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ thì bỏ qua.
Lúc này, mọi chuyện đã bùng nổ hoàn toàn.
Hai đội người suýt chút nữa đã xảy ra xô xát.
Khi người đứng đầu đội của đối phương biết được sự việc, nghe nói là để hút may mắn của đại đội nhà họ Dư chỉ để thịnh vượng cho gia đình họ.
Anh ta cảm thấy rất khó chịu.
Một người già trong nhà họ Dư lạnh lùng cười:
“Tại sao chỉ thấy Đào lão tam thịnh vượng, những người trong đội lớn của họ Đào cũng nên cẩn thận. Liệu may mắn của cả một đội người có phải đang nuôi người khác không?”
Lời này vừa ra,
Ngay cả nhà họ Đào cũng tránh xa gia đình Đào Lão Tam.
Đào Lão Tam chính là cha của chồng chị hai Dư Hưng .
Với sự ủng hộ của đội lớn, Dư Hưng đã thành công mở quan tài.
Đúng như Tô Tiêu Thất đã nói, xung quanh quan tài còn rải cả m.á.u chó đen.
Khi mở ra.
Quan tài bên trong được lấp đầy các loại phù chú.
Dư Hưng đã đặt các vật vào trong quan tài, trong đó một tấm phù bị chồng chị hai anh giật mất.
Dư Hưng giải thích rõ toàn bộ câu chuyện, mấy lần Chiến Bắc Hành muốn đá cho anh ta vài cái.
“Tôi phát hiện ra người của đoàn 2 mấy người rất giống với Hồng Kiến Thiết, trong đầu có cái hố có phải không hả? Cậu không làm cho xong việc của mình, chạy đi tìm anh rể thứ hai của cậu làm cái gì hả?”
Chiến Bắc Hành vừa mở miệng đã muốn mắng chửi người:
“Nếu như cậu mà là thuộc hạ của tôi, tôi đập c.h.ế.t cậu.”
“Đầu óc còn không bằng con chó.”
Dư Hưng: … Sao mà toàn đoàn hai đều bị mắng rồi?
“Tôi, tôi chỉ muốn xác nhận lại lần thứ hai thôi.” Dư Hưng vội vàng nhìn về phía Tô Tiêu Thất: “Chị dâu, bùa chú bị cướp mất thì có xảy ra chuyện gì không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-179.html.]
Lỡ như nhà họ Đào lấy bùa chú rồi báo thì sao?
Môi Dư Hưng trắng bệch.
Tô Tiêu Thất lấy ra mấy đồng tiền đặt trong tay ngắm nghía, trong đầu hiện lên những lời Lão Quỷ nói.
“Tiêu Thất, tương lai con đến địa phương xa lạ phải nhớ kỹ gặp chuyện phải thật bình tĩnh. Điều quan trọng đầu tiên là phải ôm chặt không buông người đầu tiên mà con gặp.
Thứ hai, nhớ kỹ mấy câu khẩu quyết sư phụ dạy cho con.
Thứ ba, trời đất bao la to lớn, nhưng con luôn có tổ sư ở phía trên bảo vệ che chở cho con.”
Tô Tiêu Thất cong khóe môi, nhanh chóng xoay một đồng xu trong tay.
Sau đó nó chầm chậm rơi xuống.
Miệng Tô Tiêu Thất lẩm bẩm: “Dư hưng, cũng may là cậu nói cho tôi biết sớm, bằng không, người xảy ra chuyện không phải tôi mà là gia đình của cậu.”
Vẻ mặt cô nghiêm túc, ánh mắt nhìn về phía Dư Hưng như một cây đao.
“Về phần chị hai của cậu, rất xin lỗi, tôi không giúp được nữa.”
Tô Tiêu Thất đã cho một cơ hội.
Vốn dĩ chị hai của anh ta có thể tốt đẹp nhập vào luân hồi, có được bùa chú của cô phù hộ, cô ấy sẽ có một kết cục tốt đẹp.
Bây giờ.
Linh hồn phiêu đãng.
Vậy thì phải làm một cô hồn dã quỷ ở nơi đó trong một khoảng thời gian.
Dư Hưng lấy hai tay bụm mặt.
“Về đi.” Chiến Bắc Hành lạnh lùng nói.
Cuối cùng Dư Hưng không dám nói thêm gì, đứng lên, đôi môi hơi run rẩy muốn nói gì đó, nhưng đến cuối vẫn không nói ra được mà đi ra đến cửa.
“Chị hai của tôi...”
“Dư Hưng, đến lúc này, tôi đã không thể giúp được nữa rồi.” Tô Tiêu Thất mở hai tay ra.
“Cảm ơn.” Sau đó Dư Hưng rời đi.
Tô Tiêu Thất đắp thuốc mỡ cho Chiến Bắc Hành: “Chờ đến khi anh quay lại Tây Nam, nhớ kỹ mang theo một ít thuốc của em.”