Chờ sau khi Tô Tiêu Thất vào giấc, Chiến Bắc Hành mới mở to mắt.
Đắp chăn cho cô, gối cánh tay mình dưới đầu cô.
Chiến Bắc Hành nghe thấy có người gõ cửa sân, cẩn thận nghe một chút là giọng của Dư Hưng, thuận tiện coi như không nghe thấy tiếp tục ngủ.
Chuyện của Dư Hưng không vội, chờ sáng mai tỉnh ngủ rồi nói sau.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Sau khi Tô Tiêu Thất thức dậy, phát hiện trên cái lò trong bếp có một nồi cháo ấm. Trên nồi còn đặt một ngăn lồng hấp, bên trong có hai cái bánh bao.
Đi đánh răng rửa mặt trước đã.
Uống vào nửa ly nước ấm, Tô Tiêu Thất mới lấy bánh bao ra.
Múc một chén cháo, trong phòng bếp còn có dưa ngâm ướp muối.
Tô Tiêu Thất nếm thử hương vị, có hơi mặn.
Cô dứt khoát rửa sạch dưa muối ngâm trong nước, cắt mấy quả ớt. Cho chút dầu vào nồi, dùng tỏi phi thơm, cho ớt và dưa muối vào xào.
Lại nếm thử hương vị, đã không mặn như nãy.
Mùi vị vừa hợp. Tô Tiêu Thất bưng đĩa đi tới nhà chính ngồi xuống.
Tự mình ăn cháo ăn thêm một cái bánh bao, nghe được tiếng cửa sân mở ra.
Chiến Bắc Hành, Dư Hưng và Hồng Kiến Thiết cùng bước vào.
Tô Tiêu Thất bưng bát húp một ngụm cháo, trong lòng nghi ngờ Hồng Kiến Thiết tới đây làm gì?
Bộ dạng của người này ngày hôm qua dù là gì cũng không tin.
Sau khi Dư Hưng đi vào, rất thẳng thắn cầm năm đồng đặt ở trên bàn.
“Chị dâu, đây là quẻ vàng. Chị nói chị hai tôi bị người ta giết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Khóe mắt Dư Hưng có hơi phiếm hồng, vừa nhìn đã biết là tối hôm qua ngủ không ngon.
Tô Tiêu Thất nhận lấy năm đồng tiền Dư Hưng đưa.
Trong lúc Hồng Kiến Trúc trợn mắt há hốc mồm, cất năm đồng lại.
Cô nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hồng Kiến Thiết: “Cửa ở đó, đi không tiễn.”
Hồng Kiến Thiết:......
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-134.html.]
Chiến Bắc Hành:...
“Đoàn trưởng Hồng, không có chuyện gì thì anh về đi.”
Hồng Kiến Thiết trực tiếp ngồi xuống. “Tôi còn có chuyện muốn nói với Phó đoàn Chiến.”
“Đoàn trưởng đoàn chúng tôi là Thẩm Đào, không có gì để nói với đoàn hai mấy anh.” Chiến Bắc Hành cũng không bỏ qua vẻ kinh ngạc trong đáy mắt của anh ta.
Chiến Bắc Hành biết sau này Tô Tiêu Thất sẽ đối mặt với rất nhiều nghi vấn.
Anh là người đàn ông của Tô Tiêu Thất, đương nhiên phải đứng cùng một chiến tuyến với cô.
Hồng Kiến Thiết trừng mắt nhìn anh: “Chiến Bắc Hành, lòng dạ anh cũng quá hẹp hòi rồi đấy?”
“Hừ.” Chiến Bắc
Hành hất mũi hừ lạnh một tiếng.
Dư Hưng muốn khuyên Hồng Kiến Thiết rời đi, nhưng lời đến bên miệng lại không dám nói ra.
Đành phải mím môi ngồi trên ghế dài.
Tô Tiêu Thất bưng bát vào trong bếp, còn lại một cái bánh bao và đĩa dưa muối cũng cầm vào.
Lấy ra ba cái ly tráng men.
Bên trong bỏ một ít lá trà, cầm bình nước ấm lên rót nước sôi xuống.
Cô bưng hai ly tráng men cho Dư Hưng và Hồng Kiến Thiết, Chiến Bắc Hành bưng một ly khác ra.
Trong nhà chỉ có ba cái ly tráng men, Tô Tiêu Thất và Chiến Bắc Hành chỉ có thể dùng chung một cái.
Tô Tiêu Thất không để ý tới Hồng Kiến Thiết, bình tĩnh nhìn về phía Dư Hưng.
Dư Hưng nhìn mà trong lòng sợ hãi.
“Dư Hưng, cậu biết chân tướng chị hai cậu c.h.ế.t thì khả năng sẽ thế nào?” Chợt Tô Tiêu Thất mở miệng hỏi.
Dư Hưng sững sờ một lúc, anh ta nghe ra trong câu nói của Tô Tiêu Thất có hàm ý khác.
Vẻ mặt Dư Hưng hốc hác, tối qua gần như anh ta không thể ngủ được. Anh ta vẫn luôn nghĩ đến chuyện của chị hai.
Năm ngoái trở về thăm người thân mới nghe được chuyện của chị hai anh ta.
Anh ta mang theo áo lông tặng cho chị hai đến mộ cô ấy.
Cỏ dại trên mộ được dọn dẹp rất sạch sẽ, vừa nhìn đã biết có người để tâm làm cỏ.