Buổi Livestream Xem Bói Đặc Biệt - Chương 133

Cập nhật lúc: 2025-04-28 13:06:32
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Tiêu Thất sờ sờ trán mình: “Anh muốn sử dụng mỹ nam kế với em à?”

“Ừ, đã sử dụng.” Chiến Bắc Hành thừa nhận.

Làm cho Tô Tiêu Thất cười cười, đứng lên đẩy cửa bước ra ngoài.

Cô cầm một băng ghế đặt bên cạnh bức tường vây, đứng lên trên băng ghế nhìn qua nhà họ Thẩm. Quả nhiên nhìn thấy Thẩm Tiểu Cương đang ngồi xổm trên mặt đất vẽ vẽ thứ gì đó.

“Thẩm Tiểu Cương.”

Thẩm Tiểu Cương ngẩng đầu, lau lau đôi mắt đỏ hoe.

“Cháu khóc à?”

“Cát bay vào mắt, cháu đã bao nhiêu tuổi rồi, sao có thể khóc được?” Thẩm Tiểu Cương cứng cổ không phục.

Tô Tiêu Thất bĩu môi:

“Vẫn là khóc thôi.”

“Thím, thím có biết ăn nói không thế?”

“Không rảnh nói với cháu nữa, ba cháu đã về chưa?” Tô Tiêu Thất thích trêu ghẹo Thẩm Tiểu Cương, tính cách vận mệnh của cậu bé này cũng không tệ.

Chỉ có điều hết thảy trẻ vị thành niên đều tràn ngập biến số.

“Về rồi.” Thẩm Tiểu Cương ủ rũ trả lời, nếu như ba cậu bé không trở về thì có thể đánh cậu bé được sao?

Thẩm Đào đi từ trong phòng ra, thấy Tô Tiêu Thất đang vịn bức tường vây nói chuyện với Thẩm Tiểu Cương.

“Phó đoàn Chiến vẫn ổn chứ?”

“Anh ấy không sao, nhờ tôi đến xem ông đã trở về chưa? Tìm ông có chuyện gì đó.” Tô Tiêu Thất nóixong bước từ trên ghế xuống, Thẩm Đào vừa nhìn đã biết lời bà xã đứng đầu trong nhà.

Loại chủ nghĩa đàn ông này đặc biệt nghiêm trọng.

Sau khi Tô Tiêu Thất về nhà cũng không vào phòng, mà đi đến nhà vệ sinh rửa mặt.

Chờ cô đi ra, chợt nghe Thẩm Đào cao giọng nói:

“Tôi nói thằng nhóc cậu cũng đừng bị người đẹp hút mất hồn. Lúc mọi người báo cáo cho dù có mang theo ý nghĩ chủ quan hay khách quan, Tô Tiêu Thất nhà cậu đều thuộc loại mê tín phong kiến.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-133.html.]

“Cái gì gọi là mê tín phong kiến? Đấy là Tiêu Thất nhà tôi lập công.”

Chiến Bắc Hành không rơi vào thế yếu, tiếp tục hạ giọng rống giận: “Trong lòng các người đều biết rõ nếu không có Tô Tiêu Thất, bọn Trương Khôn còn có thể suôn sẻ ra ngoài à?”

Thẩm Đào bị anh rống lên, thì nghĩ tới chuyện đã xảy ra ở Ngưu Đầu Sơn.

Cuối cùng giọng nói cũng thấp hơn: “Có lẽ chiều ngày hôm qua chúng ta sẽ tìm được.”

Chiến Bắc Hành khinh thường nói: “Anh bỏ thói đó đi. Chính anh đi vào cũng tìm không ra bắc, Hồng Kiến Thiết đi vào đã xảy ra chuyện gì thì trong lòng anh ta tự rõ.”

Thẩm Đào:... “Trước kiasao không thấy cậu để ý đến một cô gái như vậy?”

Khóe môi Chiến Bắc Hàn gợi lên ý cười: “Có thể giống nhau à? Tiêu Thất là vợ tôi. Tôi để ý người khác làm gì?”

“Thẩm Đào, anh cũng không nên có loại suy nghĩ này. Chị dâu là một người thật thà chất phác.”

Thẩm Đào tức giận rất muốn đạp anh một cước: “Đây đó sao so được?”

“Thẩm Đào, anh đến sư bộ một chuyến, đầu tiên cứ đánh tiếng trước nói rõ với sư trưởng Trần và chính ủy.” Chiến Bắc Hành suy nghĩ một chút: “Tôi tin anh mắt thấy sẽ là thật.”

Thẩm Đào tức giận đến mức đau răng: “Không ngờ cậu gọi tôi tới chỉ là nhờ tôi đến sư bộ.”

“Ừm. Nếu không thì gọi anh tới đây làm gì?”

“Chiến Bắc Hành, xem như lão tử nhìn rõ cậu rồi.” Thẩm Đào tức giận mắng một câu, xoay người đi ra ngoài.

Ông ấy nhìn thấy bộ dạng Tô Tiêu Thất nghẹn cười, hừ lạnh một tiếng bước thẳng ra ngoài.

Đến cửa sân thì dừng lại.

Hùng hùng hổ hổ đi về phía sư bộ.

Tô Tiêu Thất đóng cửa phòng lại.

Đi vào trong phòng, Chiến Bắc Hành đang nhắm mắt lại ngủ ngắn.

“Bắc Hành.”

Tô Tiêu Thất gọi anh một tiếng, thấy lông mày anh giãn ra giống như đang ngủ.

Cũng nằm ở bên cạnh anh, chìa tay ôm anh ngủ.

Loading...