Nói trắng ra, khảo cổ học cũng là đào mộ người ta.
“Được, ta giúp ngươi một tay.” Tô Tiêu Thất đi theo nữ quỷ.
Chiến Bắc Hành cũng không dám để cô đi một mình, từ đầu đến cuối luôn nắm tay cô.
Triệu Viễn đứng ở phía sau vẻ mặt phức tạp.
Anh ta gặp một cơn mơ, mơ thấy anh ta và Tô Tiêu Thất hạnh phúc vui vẻ sống bên cạnh nhau. Hoàn toàn không có chuyện gì của Chiến Bắc Hành.
Tô Tiêu Thất dựa vào bản lĩnh của mình, giúp đỡ anh ta bước lên địa vị cao.
Triệu gia ở phố Lâm trở thành gia tộc nổi tiếng.
Dư Hưng bên cạnh khẽ đụng Triệu Viễn: “Đại đội phó Triệu, chúng ta cũng qua đó xem một chút đi.”
“Ừ.” Trong lòng bàn tay đang siết chặt của Triệu Viễn đều là mồ hôi.
Tô Tiêu Thất đi theo tới một nơi cực kỳ âm hàn.
Cây cao che khuất mặt trời.
Tô Tiêu Thất nhìn thoáng qua, cây cối gần như biến thành bầu trời trên đỉnh đầu, nặng nề như muốn rơi xuống. Nữ quỷ bên cạnh cũng không thấy tung tích.
Trên mặt đất ẩm ướt, hiện ra cảnh tượng trên chiến trường thời cổ đại.
Kèn lệnh vang lên, binh lính cầm đao kiếm c.h.é.m giết.
Trống trận lôi đài. Gân xanh của mấy người
Triệu Viễn và Trương Khôn nổi lên.
Khóe miệng Tô Tiêu Thất nhếch lên một đường cong coi thường: “Hạt gạo cũng muốn tỏa sáng?”
Cô buông lỏng tay Chiến Bắc Hành ra, hai tay đồng loạt vẽ từng đạo từng đạo phù chú trên không trung.
Theo hình phù chú, chiến sĩ cổ đại biến mất thành từng mảng trên mặt đất.
Trên không cũng khôi phục trạng thái bình thường.
Toàn thân mọi người run lên, biết đây là đang bước vào trong ảo cảnh.
Cuối cùng Trương Khôn cũng nói không thốt nên câu mê tín phong kiến.
Chiến Bắc Hành lau lau mắt, không thể tin nhìn về phía cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy cành liễu trong tay Tô Tiêu Thất ném ra, giống như có mắt đuổi theo đánh một cơn gió lạnh.
Đánh cho gió lạnh gào khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-129.html.]
“Ta sai rồi, ta sai rồi.”
“Bà cô nhường một bước, ngươi còn dám chơi xấu ta. Bà cô đây chơi xấu, ngươi còn chưa được thấy đâu.” Hai tay Tô Tiêu Thất chống nạnh, giống như người đàn bà chanh chua đang chửi đổng.
Rơi vào trong mắt Chiến
Bắc Hành, sao lại đáng yêu đến thế.
Nữ quỷ bay lên trên cây, không ngừng chắp tay cầu xin tha thứ. “Ta chỉ muốn nhìn xem thực lực của ngươi thế nào?”
Tô Tiêu Thất hừ lạnh:
“Quên đi, thấy ngươi là quỷ có tuổi nên không so đo với ngươi.”
Cô đến bên cạnh mộ cổ.
Mộ cổ dựa theo phương diện bát quái, ở chung quanh có một trận pháp.
Không thể không nói, coi như mấy người Trương Khôn có vận khí tốt.
Nếu như đi sai vàibước.
Không cần nữ quỷ ra tay, chính bọn họ sẽ bị trận pháp vây khốn không ra được.
Tô Tiêu Thất nhắm đôi mắt lại, khoảng chừng hai phút mới chậm rãi mở mắt.
Cô vươn tay vẽ một cái phù chú trên không trung. Lá phù chú kia dựa theo chú ngữ trong miệng cô bay vào trên mắt trận.
Trong mắt Chiến Bắc Hành, chỉ thấy một đường ánh sáng màu vàng, màu đỏ, màu xanh...... rơi xuống.
Nữ quỷ nằm bò trên cây đại thụ chọc trời.
Nhìn thấy nhà mình khôi phục nguyên dạng, thậm chí không khác lắm so với trước kia. Không khỏi vỗ tay nở nụ cười.
“Cảm ơn.”
Tô Tiêu Thất nghĩ tới kế tiếp là thời kỳ khảo cổ phát triển.
Nhịn không được giật giật mi tâm: “Ta cho ngươi một trận pháp, để cho phần mộ của ngươi không bị người ta phát hiện thì sao”
“Thật tốt, ta thật muốn đi theo ngươi.”
“Ngươi thử một lần xem, bà cô đây cho ngươi tan thành mây khói.” Tô Tiêu Thất tức giận muốn dùng cành liễu đánh cô ấy.
Nữ quỷ sờ sờ chỗ bịđánh, co rúm lại.
“Ta chỉ đùa thôi, không muốn đi theo thật đâu.”
Tô Tiêu Thất lập tức chuẩn bị làm một trận pháp, phần mộ trước mắt vẫn ở chỗ cũ. Nhưng cô biết, chờ sau khi các cô rời đi nơi này sẽ xảy ra thay đổi.