Đưa hai tay ôm chặt lấy Tô Tiêu Thất: “Tiêu Thất, tôi sai rồi. Cô tha thứ cho tôi được không?”
“Anh và Tô Mai chỉ là hiểu lầm. Cô cho tôi một cơ hội được không?”
“Chúng ta kết hôn đi.”
Tô Tiêu Thất dùng sức đẩy anh ta ra, nhưng sức lực Triệu Viễn mạnh mẽ.
Vốn dĩ không đẩy nổi anh ta ra.
Sắc mặt Chiến Bắc Hành đông lại, kéo Triệu Viễn ra.
“Triệu Viễn. Tô Tiêu Thất là vợ của tôi.” Chiến Bắc Hành một tay ngăn cản Triệu Viễn, một tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Tô Tiêu Thất.
Tô Tiêu Thất tức gần chết.
“Triệu Viễn, anh là đồ cặn bã. Giữa tôi với anh chắc chắn không còn khả năng.”
Cô nổi giận đùng đùng đứng lên, duỗi chân đá Triệu Viễn một cước.
Mấy người Tiểu Lưu, Vương Đạt đứng ở một bên sợ ngây người.
Chuyện quái gì đang diễn ra ở đây vậy?
Triệu Viễn giãy dụa vài cái, thân thể không còn sức lực vốn không bò dậy nổi. Ánh mắt đau thương của anh ta nhìn về phía Tô Tiêu Thất, mím môi khẽ nói:
“Tiêu Thất, nếu lần này tôi không trở về, có phải giữa chúng ta sẽ không xảy ra chuyện như vậy hay không?”
Lời này vừa thốt ra.
Người đang vây xem lại hít sâu thêm một ngụm khí lạnh. Phó đoàn Chiến là nam tiểu tam?
Là anh chen chân vào tình cảm của Tô Tiêu Thất và Triệu Viễn à?
Đôi mắt Tô Tiêu Thất lạnh lùng nghiêm nghị, Chiến Bắc Hành lại càng lạnh lẽo.
Anh nghĩ câu nói giống thật nhưng là giả của Triệu Viễn, sẽ mang đến cho Tô Tiêu Thất biết bao nhiêu ảnh hưởng.
“Triệu Viễn, nếu như cậu là đàn ông thì dám làm dám chịu.”
“Lúc trước là cậu có lỗi với Tô Tiêu Thất trước, cậu đã cùng Tô Mai ở một chỗ thì nên đối xử với cô ấy thật tốt.”
“Hà cớ gì sau khi cậu chủ động hủy hôn, Tô Tiêu Thất kết hôn với tôi rồi mới nói hối hận.”
Chiến Bắc Hành nói xong, trực tiếp kéo tay Tô Tiêu Thất rời đi.
Nắm tay Triệu Viễn siết chặt đến trắng bệch.
Anh ta biết Chiến Bắc Hành không thích giản giải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-126.html.]
Muốn từ từ lợi dụng dư luận để ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ.
Đến lúc đó, sẽ không sợ Tô Tiêu Thất không trở lại bên cạnh anh ta. Không ngờ, Chiến Bắc Hành luôn luôn không thích giảng giải lại nói nhiều đến vậy.
Tiểu Lưu muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói được gì, chỉ nhanh bước đuổi theo Chiến Bắc Hành.
Triệu Viễn nhắm hai mắt lại.
Anh ta thì thào lẩm bẩm:
“Đó chỉ là hiểu lầm.”
Vương Đạt thở dài một hơi: “Không phải tôi nói anh, hiểu lầm hay không hiểu lầm cũng đã là quá khứ.
Vì tốt cho anh, cũng vì tốt cho vợ chồng phó đoàn Chiến.
Về sau anh đừng nhắc tới chuyện này nữa. Anh cũng biết, vốn dĩ cấp trên không tán thành chuyện bọn họ kết hôn.
Nói rằng tầng lớp của Tô Tiêu Thất có chút vấn đề, sau này anh còn như vậy không phải sẽ ảnh hưởng đến việc cất nhắc của phó đoàn Chiến hay sao?”
Dư Hưng và Hạ Hàm cũng đi theo phía sau Chiến Bắc Hành và Tô Tiêu Thất.
Chiến Bắc Hành đưa tay nhéo nhéo bàn tay của Tô Tiêu Thất.
“Tiêu Thất, đừng nghĩ nhiều như vậy. Là anh chủ động cầu hôn em, tất cả đều là do anh.”
Khuôn mặt Tô Tiêu Thất mỉm cười.
“Vậy anh nói thích em đi.”
Chiến Bắc Hành lén lút liếc Tiểu Lưu phía sau, cách bọn họ một khoảng.
Đến gần Tô Tiêu Thất.
“Anh thích Tô Tiêu Thất.”
Ngay tức khắc Tô Tiêu Thất cảm thấy tất cả buồn bực đều tan thành mây khói.
“Bắc Hành, em cũng thích anh.”
Theo phương hướng Tô Tiêu Thất chỉ dẫn, lại tìm được người cùng Triệu Viễn vào núi ở vài nơi.
Tìm được bọn họ, mới biết được tất cả những người này đều bị bóng đè.
Không có cách nào tự thoát khỏi giấc mơ của chính mình.
Có người ở trong mơ dằn vặt.
Có người trong mơ đau lòng khó chịu.