Sắc mặt của Dư Hưng phức tạp nhìn về phía Tô Tiêu Thất.
Thật sự linh nghiệm vậy sao?
Hay chỉ là trùng hợp?
Tô Tiêu Thất chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn một cái, cũng không nói gì. “Đi thôi. Nhóm người đi theo Triệu Viễn có người đã gặp nguy hiểm.”
Nói xong.
Chỉ về bên phải ở phía trước: “Đi qua bên này.”
Dư Hưng đi theo phía sau, khó khăn mở miệng:
“Chị dâu, cám ơn chị!”
Tô Tiêu Thất quay đầu nhìn Dư Hưng, yên lặng nhìn chốc lát.
“Chị của cậu không phải nhảy sông tự sát, mà là bị người ta g.i.ế.c ném xuống sông.”
Lời này giống như một trái bom.
Thẳng thừng khiến cho mọi người choáng váng ngoại trừ Chiến Bắc Hành.
Chiến Bắc Hành không nhịn được xoa xoa ấn đường, cảm thấy Tô Tiêu Thất đang nhảy nhót bên bờ vực bị phê bình hoặc bị đánh.
Khó trách bà đồng Tô bảo Tô Tiêu Thất kết hôn sớm một chút.
Kiểu mở miệng này của cô, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
May là ở trong quân đội.
Dư Hưng giật giật môi nghẹn họng nhìn trân trối, còn chưa đợi anh ta kịp nói gì.
Hạ Hàm ở bên cạnh dùng khuỷu tay đẩy anh ta xuống.
“Trong mơ cậu nhìn thấy chị hai của cậu tự sát?”
Dư Hưng gật gật đầu, hai năm trước chị hai thương yêu anh ta nhất đã tự sát.
Người nhà chồng cô ấy nói rằng sau khi sinh con trong lòng luẩn quẩn.
Ba mẹ Dư Hưng cũng nói tính cách của chị hai trầm lặng, bản thân xúc động nhất thời nên mới nhảy xuống sông.
“Chị dâu, chị hai em bị ai giết?” Dư Hưng bước nhanh vài bước, đuổi theo bọn Tô Tiêu Thất.
Nắm tay siết chặt của anh ta phát ra âm thanh khanh khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-125.html.]
Tô Tiêu Thất cau mày nhìn tới con đường phía trước: “Đầu tiên giải quyết chuyện trước mắt, trở về rồi nói sau.”
Chiến Bắc Hành vẫn luôn đi bên cạnh Tô Tiêu Thất, anh luôn chú ý đến sự an toàn của Tô Tiêu Thất.
Nghe được lời Dư Hưng nói, không khỏi nhíu chân mày.
“Dư Hưng, sau khi mấy người các cậu đi ra ngoài, đừng đi khắp nơi nói chuyện hôm nay.” Chiến Bắc Hành biết mấy chuyện mê tín rất dễ bị người ta lấy ra rêu rao.
Nghe nói chùa miếu và đạo quán ở thành phố An đều bị người ta đập nát.
Cả những tượng gỗ bên trong còn bị người ta lấy ra sử dụng làm gạt tàn thuốc, nếu ai dám nhiều lời nói hai câu cũng bị kẹp chung tội danh.
“Phó đoàn Chiến, chúng ta sẽ không nói.”
Hai người trải qua ác mộng không nói, thì những người khác nhìn thấy cũng sẽ không nói.
Tiểu Lưu rất tò mò. Tô Tiêu Thất có phải là đại sư đoán mệnh trong lời của thế hệ trước hay không?
Chỉ có điều cô gái trẻ tuổi như thế mà là đại sư đoán mệnh, suy cho cùng cũng có chút không thích hợp.
Nhóm người lại đi thêm được một đoạn đường.
Dưới chân Tiểu Lưu lảo đảo một trận.
“Ai ôi.”
Vương Đạt vừa nhìn đã thấy trong bụi cỏ có một người nằm úp sấp.
Anh ta vội vàng khom lưng xoay người nằm sấp lại: “Triệu Viễn, anh tỉnh lại.”
Triệu Viễn quỳ rạp trên mặt đất cũng không nhúc nhích, đôi môi mím chặt, ấn đường đang run rẩy.
Không biết đã hôn mê bao lâu, sắc mặt rất kém. Nếu như tới trễ một chút, đoán chừng anh ta đã phải gặp Diêm Vương rồi.
Vương Đạt vỗ vỗ anh ta vài cái.
Cau mày, giọng gấp gáp:
“Sao Triệu Viễn còn chưa tỉnh?”
Tô Tiêu Thất ngồi xổm xuống vươn ngón tay đặt trước mũi anh ta. “Còn thở, không c.h.ế.t được.” Cô lấy ra một lá bùa, dán vào ấn đường của Triệu Viễn.
Trong nháy mắt lá bùa kia đã hóa thành tro tàn.
Triệu Viễn giống như người c.h.ế.t đuối được cứu vớt, bật dậy ho khan dữ dội.
Anh ta mở mắt, nhìn thấy Tô Tiêu Thất ngồi xổm trước mặt anh ta. Hai mắt Triệu Viễn đỏ bừng, trên mặt lộ ra sự ngạc nhiên vui mừng.