“Để tôi dẫn người đi vào.” Mắt Chiến Bắc Hành tối lại.
Nhìn về phía mấy người chiến hữu bên mình:
“Trương Khôn bọn họ đi vào một ngày một đêm, người của đội Triệu Viễn đi vào cũng không tìm thấy.”
“Vương Đạt, cậu quay về quân đội báo cáo một chút.”
Mấy người Vương Đạt vừa nghe thấy, nói cái gì cũng không để Chiến Bắc Hành đi vào.
Trầm Đào là đoàn trưởng, cũng chính là ba của Trầm Tiểu Cương. Ông ấy nhẹ nhàng liếc nhìn chân của Chiến Bắc Hành, nghĩ đến lời nói của quân y.
Trong lòng giận sôi máu. Thằng nhóc này đúng là thuộc kiểu người sẹo lành thì quên đau.
“Cái chân của cậu như thế này thì làm sao có thể đi vào? Cậu quay về báo cáo. Ngộ nhỡ cái chân của cậu hỏng rồi, khiến cậu phải về quê làm ruộng thì đúng là nhức đầu. Để tôi dẫn người đi vào đi. Những người còn lại ở bên ngoài tiếp ứng.”
Dáng người của Trầm Đào rất cao, lại rất vạm vỡ.
Khi nói chuyện giọng vô cùng to.
Những người khác cũng đang hùa theo: “Trung đoàn phó Chiến, anh trở về báo cáo với sư trưởng đi.”
“Vậy được thôi.” Tối qua Chiến Bắc Hành đã không nghỉ ngơi cả đêm rồi, chỗ bị thương thật sự rất khó chịu. Trong lòng anh rất lo lắng cho chiến hữu, trong chớp mắt rời khỏi núi Ngưu Đầu trở về quân đội.
Trên đường, anh đều nghĩ về mấy câu nói đó của ông lão.
Sườn Đoạn Đầu không có đường trở về, vậy chiến hữu đã đi vào đâu?
Nghĩ đến đây, Chiến Bắc Hành giật mình toát mồ hôi. Nhìn thấy tài xế Tiểu Lưu lái xe, Chiến Bắc Hành không nhịn được lên tiếng.
“Tiểu Lưu, tôi nhớ cậu là người Mục Dương bản địa?”
Tuổi của Tiểu Lưu không lớn, chỉ mới 19 tuổi. Trên mặt vẫn còn mang nét hồn nhiên của trẻ con, kỹ thuật lái xe là nổi tiếng nhất trong đoàn.
Tiểu Lưu chú ý tới con đường gập ghềnh trước mặt, cũng không quay đầu lại trả lời: “Trung đoàn phó Chiến, tôi là người Mục Dương. Cách chỗ này hơi xa, ở vùng quê xa xôi nhất. Cũng thuộc dãy núi Ngưu Đầu.”
“Cậu đã từng nghe câu chuyện của sườn Đoạn Đầu chưa?”
Tiểu Lưu trầm tĩnh, hồi lâu sau mới nói chuyện:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-121.html.]
“Từng nghe qua rồi, thế hệ trước của chúng tôi đều nói không thể đi vào sườn Đoạn Đầu. Ông hai của tôi chính là mất mạng ở trong đó.”
Trong lòng Tiểu Lưu rất bối rối.
Những bài học mà thế hệ trước để lại và chủ nghĩa vô thần của thế hệ mới luôn vướng víu trong đầu cậu ấy.
“Trung đoàn phó Chiến, tốt nhất là đoàn trưởng Trầm bọn họ đừng đi vào. Ngộ nhỡ lại mất tích thì phải làm sao?”
Nghĩ đến đây. Chiến Bắc Hành nhìn về phía mặt trời trên bầu trời: “Trở về.”
Anh về đến núi Ngưu Đầu, đoàn trưởng Trầm đã dẫn người đi vào rồi.”
Chiến Bắc Hành ra lệnh cho chiến sĩ đi đường tắt, đi đến gần đó gọi ngăn họ lại. Tuyệt đối đừng để bọn họ đi vào trong sườn
Đoạn Đầu, anh tự mình dặn dò mấy câu.
Để Vương Đạt phụ trách giám sát trong này.
Còn bản thân hùng hùng hổ hổ ngồi lên xe, lao vào quân đội.
“Tiểu Lưu, nhanh lên một chút.”
Chiến Bắc Hành nghĩ đến Tô Tiêu Thất, giờ khắc này anh muốn cho Tô Tiêu Thất nhìn xem tình huống như thế nào?
Đến quân đội.
Chiến Bắc Hành vội vàng đi làm công tác báo cáo trước.
Sư đoàn trưởng Trần, chính ủy và những người khác đang họp, chiến sĩ huấn luyện dã ngoại ở núi Ngưu Đầu mất tích.
Đây là chuyện rất nghiêm trọng.
Chiến Bắc Hành nói rõ ràng ngắn gọn sự việc, tiểu Lưu ở một bên run rẩy bổ sung lời nói của thôn dân.
“Sư đoàn trưởng, thế hệ trước của chúng tôi đều nói như vậy.”
Sư đoàn trưởng Trần không tin những thuyết quỷ thần này.
“Chắc là lạc đường rồi. Làm gì có nhiều quỷ thần như vậy, cho dù có quỷ cũng không sợ.”
Chính ủy liếc mắt nhìn sư đoàn trưởng Trần thấy sắc mặt ông ta rất khó coi, lại liếc nhìn hai người Chiến Bắc Hành.