Buổi Livestream Xem Bói Đặc Biệt - Chương 120

Cập nhật lúc: 2025-04-28 13:06:05
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tôi cười có người thân mình còn lo không xong, vẫn còn ở đây bận tâm người khác.”

“Có ý gì?” Người phụ nữ bị Tô Tiêu Thất nhìn đến phát sợ thầm giật thót tim.

Tô Tiêu Thất khẽ cười, “Không có ý gì. Thím phải trở về quê một chuyến.”

“Bậy bạ, đầu năm mới vừa về. Chặng đường vài trăm dặm, giờ này tôi về làm gì?”

Tô Tiêu Thất lạnh nhạt nhìn bà ta một cái. “Trở về gặp người thân á.”

Dứt lời. Cô xoay người lại.

Bác sĩ Tôn kỳ quái nghiền ngẫm lời nói của Tô Tiêu Thất, nửa ngày cũng không biết có ý gì.

“Chị Trương, cô ta nói vậy có ý gì?”

“Không biết. Nói bậy nói bạ.” Bản thân chị Trương cũng không suy nghĩ ra.

Mỗi một tháng bà ta đều có gửi tiền về quê.

Tiền trợ cấp của chồng thì nhiều như vậy, nhà có sáu đứa con.

Còn phải gửi tiền về quê cho ba mẹ chồng.

Đâu có tiền dư về quê suốt? Bà ta nhìn hương Tô Tiêu Thất rời đi, trong miệng xì một tiếng.

“Đời trung đoàn phó Chiến coi như toi.”

Tô Tiêu Thất về đến nhà, nhìn đồ trong nhà bếp. Buổi tối dứt khoát nấu cháo đi.

Cháo mướp, lại làm bánh trứng rán dầu hành, cà tím xào ớt.

Đợi nàng cơm tối làm xong sau này, Chiến Bắc Hành vẫn chưa về.

Tô Tiêu Thất nghi ngờ nhìn trời bên ngoài. Trồng rau thôi mà không đến nổi làm đến trễ như vậy.

Cô vừa cởi tạp dề, vừa đi ra ngoài.

Đi ra ngoài sân.

Có một quả đạn nhỏ từ cuối đường chạy tới, Thẩm Tiểu Cương đầu đầy mồ hôi xông lại.

“Thím ơi, xẻng nhỏ nhà thím.”

“Chú của cháu đâu?”

“Chú ấy bị trung đoàn trưởng gọi đi rồi.” Thẩm Hiểu Cương nhìn bốn phía, thần bí nói: “Nghe nói những người đi huấn luyện dã ngoại ngày hôm qua còn chưa về.”

“Ồ.” Tô Tiêu Thất nhận lấy xẻng nhỏ xoay người lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-120.html.]

Đến buổi sáng ngày hôm sau.

Chiến Bắc Hành vẫn chưa trở về.

Tô Tiêu Thất mơ hồ có một sự bất an, người đi huấn luyện dã ngoại còn chưa trở lại.

Đại biểu những người đó xảy ra chuyện. Bây giờ, núi Đầu Trâu.

Nhóm của Chiến Bắc Hành chia mấy đội đi tìm.

“Trung đoàn phó, chi đội của Triệu Viễn không liên lạc được.”

Chiến Bắc Hành càng nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày hơn.

“Bọn họ đi đâu?”

“Dọc theo con đường phía tây núi Ngưu Đầu đi vào.”

Chiến Bắc Hành cầm bản đồ, “Đi tìm một đồng hương Chu Trang tới hỏi thử xem.”

“Vâng.”

Rất nhanh, có mấy đồng hương đang làm nông bị mang tới.

“Đồng hương, chiến hữu của chúng tôi đi huấn luyện dã ngoại trong núi Ngưu Đầu. Đến bây giờ cũng còn chưa ra. Các anh biết địa hình núi Ngưu Đầu không?”

Ông lão trên đầu đội khăn mở to đôi mắt đục ngầu. “Chắc bọn họ không vào dãy Chém Đầu đâu chứ?”

“Dãy Đoạn Đầu?” Chiến Bắc Hành thắc mắc nhìn về phía kia mấy đồng hương lộ vẻ hoảng sợ.

“Dãy Đoạn Đầu không có đường quay lại.”

“Thế hệ cũ đã nói, chỉ cần những người đi vào sườn Đoạn Đầu thì đừng nghĩ đến việc quay trở lại nữa.”

“Người của các cậu có phải không biết tình hình không, sao lại đi vào sườn Đoạn Đầu. Nói cho các cậu nghe, người trẻ tuổi đừng không tin.”

Người dân làng lên tiếng nhìn thấy họ mặc quân phục, cuối cùng lại không dám nói thêm cái gì nữa.

Chỉ là thấy dáng vẻ lắc đầu thở dài của vài người khiến lòng Chiến Bắc Hành trầm xuống.

“Ông cụ, trong thôn có người dẫn đường nào biết cách đi đến sườn Đoạn Đầu không?”

Ông lão hút hết điếu thuốc ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi, mặt đầy vẻ lo lắng.

“Đồng chí, các cậu đừng không tin, trong công xã chúng ta bao nhiêu người đi vào sườn Đoạn Đầu rồi đều không trở về, đừng nói là công xã chúng ta. Dù là người của huyện Mục Dương cũng đều không dám đi vào.”

“Tốt nhất là các cậu cũng đừng đi vào.”

“Tìm mấy thầy địa lý rồi đi vào đi.”

Chiến Bắc Hành nghe thấy lời này, thì liền biết trong thôn không có ai nguyện ý làm người dẫn đường.

Loading...