Tô Tiêu Thất thấy Chiến Bắc Hành đi vào, bưng một đĩa bánh đi ra. “Nhanh đi rửa tay, bánh mới nướng. Anh mau ăn thôi.”
Sau khi nướng bánh xong, Tô Tiêu Thất dùng dầu còn lại ở đáy nồi kia xào mướp đã xắt xong.
Cầm bầu nước múc nước đổ vào nồi.
Lại tự bưng hết bánh trong nhà bếp ra ngoài
“Em nướng hai vị, thịt heo với bí đỏ. Lại nấu canh trứng mướp, buổi trưa không cần xào rau.”
Chiến Bắc Hành gật đầu một cái cũng không nói chuyện, đi qua chỗ chậu rửa mặt để rửa tay.
Đổ nước ra sân, đặt chậu rửa mặt lên kệ. Bây giờ mới đi vào nhà bếp, “Em ăn cơm trước đi. Còn canh, để anh làm.”
Nhà bếp không lớn.
Sau khi Chiến Bắc Hành đi vào, cách Tô Tiêu Thất rất gần.
Có thể rõ ràng thấy phần da bên ngoài áo lót.
Tô Tiêu Thất cầm một quả trứng gà, buồn bực nói:
“Không cần.”
Chiến Bắc Hành nghe vậy cầm hai đôi đũa đi ra ngoài, ngồi lên ghế cũng không động đũa.
Tô Tiêu Thất đánh trứng gà.
Chiến Bắc Hành đứng lên vào nhà bếp đẩy Tô Tiêu Thất ra tới. Anh thì tự đóng kín bếp, múc hai chén canh bỏ lên bàn.
Tô Tiêu Thất rửa tay ngồi xuống.
Gắp một cái bánh patê bí đỏ, cắn một miếng. Mùithơm thức ăn có thể trị khỏi bệnh người.
Cô cong cong mi mắt.
“Quá là ngon.”
Chiến Bắc Hành đẩy chén canh tới trước mặt Tô
Tiêu Thất, “Uống miếng canh, kẻo mắc nghẹn.”
Nhìn người đàn ông khờ khạo ít nói này, làm việc luôn cân nhắc đến cảm nhận của cô.
Trong lòng Tô Tiêu Thất cảm thấy cuộc sống này cũng không tệ, có lẽ giữa bọn họ bây giờ chưa yêu.
Nhưng để tâm chăm nom một gia đình, cuộc sống sau này cũng không tệ đâu.
Nghĩ tới nội dung bàn tán của mấy người phụ ban sáng, Tô Tiêu Thất cắn một miếng bánh, bâng quơ hỏi: “Bắc Hành. Bác sĩ Tôn kia xinh không?”
Chiến Bắc Hành đang uống canh, nghe vậy ho khan.
Con ngươi nguy hiểm của Tô Tiêu Thất co lại, sao người này vừa nghe cái tên bác sĩ Tôn lại có biểu tình như thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-116.html.]
“Anh khẩn trương cái gì?”
Chiến Bắc Hành ngẩng đầu lên đưa tay sờ đầu Tô Tiêu Thất, “Anh không có khẩn trương.”
“Vậy anh ho khan cái gì?”
Chiến Bắc Hành: ... . Em hỏi quá đột ngột, chẳng qua anh vô tình bị sặc.
“Anh không biết bác sĩ Tôn có xinh không.”
Tô Tiêu Thất ra vẻ em mà tin anh mới sợ á, dùng sức cắn bánh.
Thấy cô dùng sức, Chiến Bắc Hành cong cong khóe môi.
“Tô Tiêu Thất xinh nhất.” Nói xong, anh cúi đầuxuống ăn một miếng bánh to.
Tô Tiêu Thất cong cong mi mắt, “Sau này anh phải nhớ Tô Tiêu Thất xinh nhất.”
“Ừm.”
Chiến Bắc Hành không nói nữa.
Cơm nước xong, Tô Tiêu Thất đi rửa chén.
Anh thì đi pha nước vôi, quét lại nhà chính. àn ghế trong nhà đều chuyển ra sân.
Tô Tiêu Thất ngồi trên cái ghế trong sân nhìn chằm chằm tường rào ngẩn người. Trong góc tường có mấy cây hoa dại không biết tên, đất sát góc tường rào cũng bị Chiến Bắc Hành dùng xẻng xới lên.
Cô đang nghĩ nên trồng loại rau gì?
Sát vách tường rào có một bé trai đang ngồi.
Ngồi trên đầu tường, nhìn chằm chằm Tô TiêuThất.
“Thím ơi.” Bé trai cầm quả dại trong tay, thấy Tô Tiêu Thất xoay người nhìn sang vội vàng ném trái cây cho cô.
“Hồi sáng cháu ra sau vườn hái, ăn cũng ngon.”
Tô Tiêu Thất nhận trái cây, “Cháu tên gì?”
“Thẩm Tiểu Cương.”
“Lại đây chơi.”
“Dạ được.” Thẩm Tiểu Cương đang chờ mỗi câu này, hôm nay đi tới đâu đều nghe nói trung đoàn phó Chiến cưới một cô vợ lợi hại lắm.
Bảo là bị người nhà cô vợ này ép buộc báo ân.
Cậu bé thật tò mò, cô gái này dùng cách gì.
Nhảy vào trong sân, Thẩm Tiểu Cương nhìn thấy Chiến Bắc Hành đang trong nhà quét tường. Khinh bỉ giật giật lỗ mũi, “Thím ơi. Thím không giúp hả?”
Thẩm Vân Nguyệt rửa trái cây, cắn một cái.