Trong nhà cần mua thêm nhiều đồ. Phòng chính cần một ghế sô pha bằng gỗ, một bàn trà bằng gỗ. Tất cả đều có màu vàng đất. Một bàn ăn nhỏ. Với hai chiếc ghế dài, và hai cái ghế dựa.
Sàn đất sáng bóng, hết sức đơn sơ và keo kiệt.
Tô Tiêu Thất thở dài một hơi, ở nơi này muốn đi ra ngoài cần có thư giới thiệu, muốn ăn cơm cần phải xin phiếu cơm, số lượng lương thực và dầu ăn trong thời đại này cũng có hạn chế.
May mắn cô ôm được một cái đùi lớn. Tuy vậy không biết cái đùi này có đáng tin hay không.
Trong phòng bếp có cái bếp lò, cũng có mấy khối than tổ ong. Ngoài ra còn có một cái nồi nhôm cùng một bình nước sôi in hình hoa mẫu đơn.
Tô Tiêu Thất nhìn thoáng qua bên ngoài. Sắc trời dần tối sầm.
Tên Chiến Bắc Hành này còn chưa trở về.
Cô sờ bụng, có chút đói, bếp lò lạnh tanh còn chưa được đốt. Cô sờ soạng bình nước sôi cũng không có nước, đành phải trở lại phòng nằm ở trên giường.
Một tay sờ vào hành lý mang theo. Đến khi moi ra được một khối bánh quy, nhét vào trong miệng, dùng nước bọt thấm ướt rồi ăn.
Mùi thơm đồ ăn của nhà bên cạnh bay lại đây. Là hương vị ớt cay. Tô Tiêu Thất hít hít cái mũi, cảm thấy đáng thương khi phải ở một nơi xa lạ.
Thức ăn quá khô. Tô Tiêu Thất muốn uống nước, vốn dĩ định đốt bếp củi của công xã Vĩnh Hòa.
Tô Tiêu Thất không biết đốt bếp than, thấy trong sân có các cành cây. Cô đứng lên xách bếp lò từ trong phòng bếp ra ngoài sân.
Tô Tiêu Thất xem qua một vài chương trình. Nói là chỉ cần đốt nhánh cây rồi cho than vào, chờ than bốc cháy là được.
Vén tay áo lên đi thu thập nhánh cây. Tô Tiêu Thất tìm được một hộp que diêm ở trong rương của Chiến Bắc Hành. Cầm nắm lá lên rồi châm lửa, rồi đặt những nhánh cây nhỏ đã bẻ gãy vào để ở phía trên. Nhánh cây có chút ẩm ướt.
Khói đặc rất nhanh tràn ngập toàn bộ sân. Tô Tiêu Thất bỏ than củi vào. Quỳ rạp trên mặt đất miệng phồng lên thổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-103.html.]
Thổi đến khi quai hàm cô sưng đau. Kiếp trước dựa vào việc đoán mệnh cho người ta mà bản thân có thể ăn chơi.
Lúc này lại phải chịu đựng tội lỗi này.
Trong lòng Tô Tiêu Thất lại phàn nàn về con ma, chắc chắn là không đáng tin cậy bằng tên đã bán cô. Bán cô vào cái thời đại mà mọi thứ đều phải tự dựa vào chính sức mình.
Nhưng trời sinh cô không làm được việc gì, người đứng hạng nhất trong việc ham ăn biếng làm. Một lòng chỉ nghĩ đến việc nằm ngang làm con cá muối. Chờ người khác lật lại.
Trên đường trở về Chiến Bắc Hành, nhìn thấy có một người hô to. “Đoàn phó Chiến, nhà của anh cháy sao?”
Từ xa, Chiến Bắc Hành nhìn về phía ngôi nhà vừa mới chuyển đến, thấy làn khói đen bốc lên nồng nặc. Sợ tới mức cau mày chạy nhanh về phía đó. Cũng không thể để Tô Tiêu Thất chưa kịp hưởng phúc đã bị thiêu chết.
Một chân đá văng cửa sân, làn khói dày đặc ập vào trước mặt. Chiến Bắc Hành múa may cánh tay. Nhìn thấy Tô Tiêu Thất quỳ rạp trên mặt đất, cô quay đầu như một con mèo nhỏ.
Trên mặt đen thùi lùi, cái trán phía trước còn thiếu một ít tóc. Truyền đến hương vị tro bụi.
Tô Tiêu Thất duỗi tay vuốt tóc, la lên một tiếng: “Tóc của tôi.” Cô bị khói làm cho sặc nước mắt lưng tròng, chẳng lẽ bếp than này khác với bếp củi sao?
Chiến Bắc Hành kéo Tô Tiêu Thất đứng dậy, anh đi đến kiểm tra bếp than, dùng gắp kẹp lấy bánh than ra.
Anh bật lửa lần nữa và cho bánh than vào.
Tất cả các động tác được thực hiện liền mạch trong một lần.
Tô Tiêu Thất cẩn thận quan sát, phát hiện quá trình này cũng giống như cô đã làm.
Rốt cuộc cô đã làm sai ở đâu?
“Hả?”